Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 52: Nàng thay đổi rồi




Chưa cân nhắc đến giá trị, chỉ với những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của đám người Tô gia nhìn mình kia, Tô Tử Mạch đã biết miếng thú hạch này rất quý giá. Cho nên ở trước mặt mọi người, nàng cố ý không chút khách khí mà cất miếng thú hạch này đi.

Thấy Tô Khang Thành thật sự đưa miếng thú hạch cao cấp đó cho Tô Tử Mạch, sắc mặt đám người Tô Vô Sương càng trở nên khó coi hơn, ánh mắt nhìn về phía Tô Tử Mạch càng tràn ngập hận thù.

Nàng cố ý!

Ngày xưa khi nàng thu được thứ gì tốt thì đều chủ động trả về mà.

Tô Tử Mạch đã thay đổi rồi!

Nhưng các nàng ta cũng biết quan hệ của Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần khá đặc biệt, kế hoạch trước đó không thành công, hiện tại không thể ra tay động thủ với Tô Tử Mạch được, chỉ có thể đợi thời cơ xử lý Tô Tử Mạch.

Sau đó đoàn người cùng nhau trở về Tô gia, Tô Tử Mạch vừa trở về phòng, Tiểu Mục đã kích động chào đón nàng.

“Mẫu thân mẫu thân, người mang đồ ngon gì về vậy? Thơm quá đi!”

Tiểu Mục vừa nói vừa đưa mũi ngửi tới ngửi lui khắp người Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy thế thì cười nói: “Đứa trẻ ngốc này, trên người ta chẳng có thứ gì có thể ăn được cả.”

Tô Tử Mạch không nói dối, trên người nàng bây giờ trừ mấy cái răng nanh của thú dữ và miếng thú hạch cao cấp kia thì không còn gì khác.

Lúc này Tiểu Mục đột nhiên chỉ tay vào Tô Tử Mạch, bĩu môi nói: “Mẫu thân lừa con, chắc chắn người đang giấu thứ gì ăn rất ngon mà!”

Thấy Tiểu Mục tủi thân đỏ cả mắt, Tô Tử Mạch vội vàng lấy miếng thú hạch cao cấp kia ra.

Tiểu Mục vừa nhìn thấy miếng thú hạch cao cấp thì ánh mắt bỗng sáng bừng lên, thậm chí còn vô thức liếm liếm môi.

Tô Tử Mạch thấy thế cuối cùng cũng hiểu ra, bản thể của Tiểu Mục là ma thú chứ không phải con người, tuy Tiểu Mục vẫn ăn được thực phẩm của con người nhưng sự hấp dẫn của thú hạch với nàng ta hiển nhiên lớn hơn nhiều.

Đối với Tiểu Mục, thức ăn của nhân loại chắc giống với cơm trắng, ăn vào cũng miễn cưỡng no bụng nhưng mồm miệng nhạt nhẽo, còn thú hạch chính là thịt cá, đây mới là thứ bổ dưỡng với nàng ta.

Tô Tử Mạch cưng chiều nói: “Con nói sớm là được mà, con cầm ăn đi!”

Tuy miếng thú hạch cao cấp này đúng là quý thật nhưng Tô Tử Mạch đã sớm coi Tiểu Mục là con gái của mình, nếu Tiểu Mục muốn ăn thì đương nhiên Tô Tử Mạch sẽ không tiếc.

Tiểu Mục thấy thế vội nhận lấy miếng thú hạch cao cấp trong tay Tô Tử Mạch, để bên miệng, rộp rộp ăn hết.

Thấy Tiểu Mục ăn với vẻ mặt hưởng thụ như thế, Tô Tử Mạch cũng không nhịn được mỉm cười. Nhưng ngay sau khi Tiểu Mục nuốt hết miếng thú hạch vào bụng thì đột nhiên xảy ra hiện tượng lạ.

Có một ánh sáng đỏ nhạt đột nhiên phát ra từ người Tiểu Mục, cùng lúc đó, cơ thể của Tiểu Mục cũng từ một cô bé mà đột nhiên biến thành một con chim.

Tô Tử Mạch thấy thế, mặt mày biến sắc. Đang muốn tiến đến xem xét tình hình của Tiểu Mục, Tô Tử Mạch đột nhiên cảm thấy cơ thể mình cũng bắt đầu nóng ran.

Cũng may tình trạng đó không kéo dài quá lâu, chỉ một lát sau Tô Tử Mạch đã thấy cơ thể mình quay trở lại trạng thái bình thường, còn Tiểu Mục cũng từ hình dạng con chim nhỏ mà trở lại thành một cô bé.

Chỉ có điều, vẻ non nớt trên khuôn mặt Tiểu Mục hình như đã giảm đi, giống như đã trưởng thành thêm một chút.

“Mẫu thân, con thăng cấp rồi! Miếng thú hạch của người cho con hữu dụng thật đó!”

Tiểu Mục chạy đến trước mặt Tô Tử Mạch vui mừng hò reo, lúc này Tô Tử Mạch mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra đối với Tiểu Mục, thú hạch không chỉ là một món ngon mà còn là thứ giúp nàng ta tăng tu vi.

Sau khi ăn xong miếng thú hạch cao cấp thì Tiểu Mục đã thăng cấp ngay lập tức, việc vui ngoài ý muốn này khiến Tô Tử Mạch cũng cảm thấy rất sung sướng.

“Mẫu thân, người đã ký khế ước với con nên mỗi lần con thăng cấp thì người cũng sẽ nhận được một năng lực đặc biệt, người mau nhìn xem lần này người học được kỹ năng gì?”

Tiểu Mục kéo tay Tô Tử Mạch, vẻ mặt chờ mong, Tô Tử Mạch nghe nàng ta nói thì nhớ tới lúc Tiểu Mục thăng cấp, cơ thể nàng cũng có cảm giác như bị lửa thiêu.

Chẳng lẽ mình cũng nắm giữ kỹ năng nào đó thật?

Lúc này, Tô Tử Mạch dắt Tiểu Mục ra khỏi phòng, Tô Tử Mạch đi tới trong sân viện hít một hơi thật sâu, duỗi một ngón tay ra để thăm dò.

Chỉ thấy một ngọn lửa mỏng manh phụt ra từ ngón tay nàng, Tô Tử Mạch thấy thế thì vui mừng khôn xiết, dù đây chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhưng với nàng nó lại là một thành công cực kỳ lớn.

“Oa! Chúc mừng mẫu thân đã nắm giữ Hỏa Diễm Thuật, tuy đây chỉ là một trong những pháp thuật cơ bản nhất, nhưng sau khi thuần thục thì sẽ có uy lực rất lớn!”

Lúc này Tiểu Mục cũng không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Tô Tử Mạch nhận được cổ vũ thì bắt đầu thí nghiệm.

Sau nhiều lần luyện tập, Tô Tử Mạch càng ngày càng thuần thục Hỏa Diễm Thuật, cuối cùng chỉ cần vung tay lên thì đã triệu hồi ra được một ngọn lửa lớn hừng hực, mà cảnh tượng này cũng bị mấy nha hoàn đi ngang qua nhìn thấy.

Mấy nha hoàn đó thấy Tô Tử Mạch có thể triệu hồi ngọn lửa thì ai cũng trông như vừa thấy quỷ, vừa chạy vừa hét lan truyền tin này ra.

“Cửu tiểu thư biết pháp thuật kìa! Vừa hất tay đã tạo ra lửa, dọa chết người rồi!”

“Đúng đúng! Ngọn lửa kia vừa lớn vừa mạnh, ta thấy có thể đốt người dễ như ăn cháo, cửu tiểu thư lợi hại quá!”

Đám người Tô Vô Sương nhanh chóng nghe được tin này, ban đầu nghe được còn rất nghi ngờ, mấy tỷ muội Tô gia đều vội vàng cùng nhau bàn tán.

“Ta nghĩ chắc chắn là hai nha hoàn đó nhìn nhầm rồi, sao mà tiện nhân như Tô Tử Mạch có thể biết pháp thuật được, đây là thứ chỉ có người tu luyện mới làm được.”

“Đúng vậy! Nói không chừng nó đã dùng cách gì đó để giả thần giả quỷ nhằm mục đích hù dọa chúng ta!”

Nghe mọi người thảo luận xong thì Tô Vô Sương mới mở miệng nói: “Chúng ta không cần ngồi đây đoán lung tung, muốn biết chuyện này là thật hay là giả thì chỉ cần đến đó dùng mắt kiểm chứng là được, vừa nhìn là biết ngay ấy mà!”

Tô Vô Sương nói xong, cả đám đã nhanh chóng âm thầm tiến đến phía ngoài sân viện của Tô Tử Mạch.

Lúc này Tô Tử Mạch và Tiểu Mục đang ngồi trong sân viện, trước mặt hai người là một cái giá nướng và mấy miếng thịt nướng, vừa nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

Bỗng nhiên Tô Tử Mạch chỉ tay về hướng than củi dưới giá nướng, một ngọn lửa đột nhiên phụt ra từ ngón tay của Tô Tử Mạch, đốt cháy đống than củi ấy.

Đám người Tô Vô Sương vừa thấy lập tức trợn tròn hai mắt, các nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Tử Mạch thật sự có thể sở hữu được Hỏa Diễm Thuật.

Tuy Hỏa Diễm Thuật chỉ là một pháp thuật cấp thấp, nhưng đối với đám người Tô Vô Sương thì đây đã là một pháp thuật rất cao thâm, từng người trong đám đều không ngừng ngưỡng mộ.

Càng làm các nàng phát điên là Tô Tử Mạch dám dùng Hỏa Diễm Thuật nướng thịt, đây quả thật là lãng phí!

Nghĩ đến đây các nàng càng cảm thấy bất bình, nhưng không ai dám làm gì Tô Tử Mạch.

Nên biết rằng hiện tại Tô Tử Mạch đã sử dụng được Hỏa Diễm Thuật, chỉ cần nàng muốn là có thể thiêu chết các nàng ta rồi.