" Oan uổng ! Long Thiên Vấn ta xưa nay cho dù có làm trộm cũng chỉ trộm sắc chứ ai thèm trộm đồ ! "
Trần Minh Quân đứng ở nơi không xa, nghe được câu nói này khóe miệng khẽ giật một cái.
Kiểu nói này làm sao cứ thấy quen quen...
Trong đầu không tự chủ xuất hiện người anh em tốt ở kiếp trước, nhớ lại lúc cả hai cùng nhau cày game, tán gái...v.v.....
Đặc biệt là thời điểm mà Trần Minh Quân bắt đầu viết truyện, khi ấy trên trang web mà sau này hắn vẫn còn làm việc có tổ chức một cuộc thi viết.
Đối mặt với những kẻ lão luyện cả về hành văn lẫn kinh nghiệm, Trần Minh Quân đã gặp phải rất nhiều khó khăn, những lời chê bai....
Một người mới bước chân vào nghề như hắn, không phải cao thủ word lại càng chẳng có hành văn phong phú, chỉ có một khỏa trái tim nhiệt huyết hy vọng viết ra một tác phẩm vừa để chính mình đọc cũng như tìm kiếm những người anh em cùng chung sở thích và hoàn thành được tác phẩm của mình.
Đối với giải thưởng, hắn tự nhủ đoạt giải là chuyện xa vời với trình độ của mình...
Nhưng may mắn làm sao, tác phẩm đầu tay ấy lại đón nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ phía đọc giả. Thứ hạng của truyện ngày càng lên cao khiến cho hạt mầm đấu tranh, chạy đua trong lòng Trần Minh Quân ngày càng lớn dần.
Rồi khi đón nhận những lời chê bai này nọ, hắn cảm thấy mình cần phải tiến bộ, tiến bộ....tiến bộ nhiều hơn nữa. Đáng tiếc tại thời điểm đó, khi hắn muốn học và được học nhất lại không có người thành tâm đứng ra chỉ dạy cho hắn phải làm sao để có thể tiến bộ, để có thể trở nên tốt hơn.
Lúc lòng hắn đã nguội lạnh dần, một người bạn đã giúp đỡ hắn cải thiện mọi điều. Tuy người bạn này không thể giúp văn phong của hắn trở nên hay ngay lập tức nhưng đã khiến cho cả tác phẩm dần dần trở nên tốt hơn.
Để giúp đỡ được cho hắn nhiều hơn, người bạn kia thậm chí bỏ chơi cả game, giảm thời gian dành cho người yêu dẫn đến nhiều lần bị giận dỗi.
Đến tận bây giờ Trần Minh Quân vẫn còn nhớ rất rõ những ngày tháng hai thằng cùng nhau thảo luận, nghiên cứu về việc làm sao để cho truyện khi đó được tốt hơn.
Nhớ lại đoạn hồi ức này, Trần Minh Quân chỉ còn biết thở dài....
Ước gì nơi này có một bao thuốc lá và một chai rượu.
Bởi vì nơi mà hắn đang đứng đã là một thế giới hoàn toàn khác biệt với Trái Đất, người bạn kia của hắn....... có lẽ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại.
" Người anh em, ông vẫn sống tốt chứ ? "
.........
Chỗ cổng thành, người kia tìm đủ mọi lý do thoái thác nhưng cuối cùng vẫn bị quân lính áp giải về nhà lao chờ tra hỏi xem có phải tên trộm gần đây thường xuyên hoành hành ngang ngược trong thành Thạch Sơn hay không.
Trần Minh Quân và Lê Ngọc Anh chứng kiến cảnh này lựa chọn trước hết trở về trong doanh trại.
Buổi tối, Trần Minh Quân một mình cầm theo đèn lồng đi đến trong hầm ngục. Nơi này tốt xấu cũng là thế giới tu luyện cho nên mỗi một hầm ngục ở các địa phương đều có bố trí trận pháp để tránh việc tù nhân bỏ chạy.
Cũng vì nguyên nhân này mà Trần Minh Quân chẳng hề sợ hãi người kia sẽ lật lên bọt nước gì được.
Nhưng khi hắn bước vào bên trong lại giật mình phát hiện những người cai ngục đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới mặt đất. Biết sự tình đã xảy ra biến cố, hắn vội vàng chạy đến buồng giam giữ người kia, quả nhiên đã không thấy người đâu.
Trần Minh Quân vội lấy ra Ngọc Truyền Tin đem tin tức này gửi cho Lê Ngọc Anh còn bản thân mình cũng vội vàng muốn đuổi theo nhưng khi hắn xoay người lại tình cờ phát hiện trên tường của buồng giam này có một bài thơ.
" Ngục trung vô tửu diệc vô hoa,
Đối thử lương tiêu nại nhược hà ?
Nhân hướng song tiền khán minh nguyệt,
Nguyệt tòng song khích khán thi gia. "
Khi đọc xong đoạn thơ này, hai mắt của Trần Minh Quân trợn tròn, trong lòng tràn ngập rung động.
Đây chẳng phải là bài thơ ' Ngắm Trăng ' của Hồ Chí Minh sao ?
Bài thơ này còn có một tên gọi khác là ' Vọng Nguyệt ' , ý nghĩa tương tự là ' Ngắm Trăng '.
Sở dĩ hắn sẽ đọc một lần là có thể nhận ra bài thơ này bởi vì trong chương trình học Trung Học Cơ Sở, sách giáo khoa lớp tám tại quê hương hắn có giảng dạy.
Đồng thời còn có một bản dịch:
' Trong tù không rượu cũng không hoa,
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ.
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ,
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ. '
Thông thường người ta khi nhắc đến bài thơ này thường sẽ đọc lên bản dịch, còn như bản trên rất ít người nhớ kĩ. Nhưng điều này lại khiến hắn gợi nhớ về một người, không sai chính là người bạn kia của hắn tại Địa Cầu.
Tính cách cả hai người đều có chút đặc biệt, đối với thơ ca nói chung ưa thích nhớ phiên bản chưa được dịch hơn là bản đã dịch.
Chẳng lẽ.....
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Trần Minh Quân ngay lập tức phủ nhận.
Trên đời này làm sao có thể trùng hợp đến thế !
..............
Ở một phương hướng khác, Long Thiên Vấn sau khi ra khỏi thành Thạch Sơn thành công lập tức hướng về phía rừng rậm bỏ chạy nhưng chạy được một đoạn đường dài lại đột nhiên dừng lại.
Hắn lựa chọn một tảng đá, nhảy lên ngồi cười nói: " Các hạ theo ta lâu như vậy, cũng nên lộ diện a ? "
Đáp lại lời nói của hắn, một người toàn thân bị che kín bởi áo choàng đen bước ra từ trong bụi cây. Dưới lớp vải mỏng che đi gương mặt, Triệu Hạo cười nhếch miệng một bên nói: " Thật không ngờ vẫn bị ngươi phát hiện. "
Long Thiên Vấn lấy ra một cây trường thương màu trắng, múa múa mấy vòng lạnh nhạt trả lời: " Kỹ thuật theo dõi của ngươi so với đứa trẻ ba tuổi còn kém hơn, muốn ta không nhận ra ? Sao không thử soi gương trong bãi nước tiểu xem mình là ai ? "
Triệu Hạo nghe thế, trong lòng mặc dù có chút tức giận nhưng vẫn cười lạnh nói: " Muốn khích ta ? "
Long Thiên Vấn nhún vai: " Ta chỉ ăn ngay nói thẳng thôi. Khích ngươi ? Xin lỗi, công tử của Triệu gia còn chưa đủ tuổi để ông đây phải bài vở. "
Triệu Hạo giận giữ khó nhịn, cười gằn nói: " Xem ra thân phận của ta ngươi cũng đã biết ? "
Long Thiên Vấn đứng dậy, nhìn xuống Triệu Hạo nhếch miệng cười : " Nghe nói ngươi bị vị hôn thê đến tận nhà từ hôn ? "
Câu nói này khiến cho biểu cảm trên mặt Triệu Hạo cứng đờ.
Không sai, hắn quả thật bị vị hôn thê của mình đến tận nhà đòi từ hôn !
Chuyện này đã trở thành nỗi ô nhục lớn nhất trong cuộc đời cũng như nhà họ Triệu, đồng thời cũng là động lực để cho hắn không ngừng phấn đấu trở nên mạnh mẽ.
Ước hẹn ba năm !
Tô Minh Ngọc, ngươi chờ xem !
Triệu Hạo ta sẽ rửa sạch nỗi nhục mà ngươi gây ra !
Nếu như câu nói vừa rồi động vào vết thương tâm lý của Triệu Hạo thì câu nói tiếp theo tựa như mang theo hai trăm phần trăm chí mạng cộng xuyên giáp vậy.
Chỉ nghe Long Thiên Vấn nói: " Thân là một thằng đàn ông ngươi lại để cho người con gái của mình khinh bỉ, đến tận nhà hủy hôn. Ta mà là ngươi, rửa mặt bằng nước tiểu cờ hó cũng không hết nhục. "
" A...A...A...! " Triệu Hạo hứng chịu cảm giác đổ hỗn hợp chanh cộng thêm muối vào vết thương, không chịu đựng nổi nữa bắt đầu bạo phát ra phẫn nộ trong lòng của mình: " Ta muốn giết ngươi ! "
Hai mắt hắn đỏ lừ, tràn đầy tơ máu như mạng nhện, tu vi Siêu Phàm Trung Kỳ cũng không che lấp chút nào nữa toàn bộ bạo phát ra khiến cho phạm vi bán kính mấy mét bên trong hoa cỏ bị khí lãng nghiền thành bột mịn.
Long Thiên Vấn thấy thế chẳng hề sợ hãi, vẫn ung dung đứng ở nơi đó cười nói: " Thế nào? Ông đây nói không đúng à ? "
" Nhục ! Quá nhục ! "
" Ngươi chính là nỗi nhục của đàn ông ! "
Triệu Hạo càng nghe càng phẫn nộ, khí tức không ngừng cất cao cho đến khi giữa không trung dần dần hình thành một bức tranh khổng lồ, bên trong có một người võ giả lưng đeo thanh kiếm to bản đứng ngạo nghễ chúng sinh.
Cũng đúng lúc này thì Trần Minh Quân chạy đến khu vực gần đấy, chứng kiến bức tranh này xuất hiện hắn kinh ngạc thốt lên: " Đạo đồ ? "
Nhưng đạo đồ này là của ai ?
Khoan đã ! Cỗ khí tức này làm sao lại có chút quen thuộc ?
" Là của Triệu Hạo ! "
Trần Minh Quân giật mình quay lại nhìn phát hiện Lê Ngọc Anh đã đuổi tới bên cạnh, nàng giải thích: " Khí tức này là của Triệu Hạo, lần trước đánh nhau với hắn ta đã âm thầm ghi nhớ lại. "
" Thì ra là vậy. " Trần Minh Quân bây giờ mới biết Côn Lôn giới còn có loại thao tác này.
Lê Ngọc Anh nhìn xem bức tranh đang dần dần thành hình giữa không trung, hỏi: " Bây giờ chúng ta làm gì ? "
Trần Minh Quân cười nói: " Không vội. "
" Triệu Hạo xuất ra đạo đồ nếu không phải đánh nhau với yêu thú mạnh cũng gặp phải kẻ địch khiến hắn phải đối phó toàn lực. "
" Chúng ta cứ tọa sơn quan hổ đấu, đến sau cùng lại ngư ông đắc lợi. "
Lê Ngọc Anh gật gật đầu, tán thành với quyết định này.
Mặc dù chiến ý của nàng cũng đã sục sôi rất muốn lao ra đánh một trận cho sướng tay nhưng may mắn không thuộc về loại người ngực to não nhỏ, có lần trước làm bài học, nàng có cùng suy nghĩ với Trần Minh Quân.
.....
Bên này, Long Thiên Vấn ngẩng đầu nhìn ngắm đạo đồ đang dần hình thành của Triệu Hạo, nghiền ngẫm nói: " Độc bộ võ đạo, ngạo nghễ chúng sinh. "
" Chậc chậc..... Nếu biết trước Vô Địch đạo đồ nhìn ngầu lòi thế này thì lúc trước ông đây cũng làm một cái. "
" Aizzz..... đáng tiếc, ngầu thì ngầu thật nhưng lại không phải ' đạo ' mà ta muốn. "
Long Thiên Vấn khẽ lẩm bẩm: " Nhân sinh nhất mộng, không cầu trường sinh chỉ cầu phong lưu. "
Nói xong khí thế của hắn cũng bạo phát ra ngoài, khí thế này so với Triệu Hạo thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Chỉ trong thời gian chớp mắt, một bức đạo đồ hoàn chỉnh ẩn ẩn hiện hiện giữa không trung.
Trong bức tranh, một người thiếu niên anh tuấn thần võ đang ngồi uống rượu, xung quanh có vô số tiên nữ đang vì hắn mà đàn hát, ca múa.
Điểm đặc biệt trong bức tranh này là người thiếu niên kia trên đầu mọc ra một cặp sừng rồng.
.....
Trần Minh Quân quân ở gần đấy, nghe được câu nói này thì giật mình, khẽ lẩm bẩm lại: " Nhân sinh nhất mộng, không cầu trường sinh chỉ cầu phong lưu.... "
" Là hắn !!! "