Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 117




Chứng kiến cảnh này, Ngọc Long cũng chỉ biết thở dài. Khó khăn lắm mới có được một người đồ đệ có tư chất tốt lại còn là con cưng của khí vận, đáng tiếc có não nhưng không thích dùng.

Quá lỗ mãng!

Thông thường, cường độ thân thể của yêu tộc đã vượt xa so với nhân tộc tại cùng một cảnh giới. Đằng này đối phương còn là thành viên của Long Tộc, cường độ thân thể hơn xa yêu tộc phổ thông. Trừ khi nhân tộc trải qua chín trăm chín mươi chín lần ' đập đi xây lại ' rèn luyện thân thể mới có thể sánh ngang.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ở thời kỳ sơ khai khi võ đạo chưa được khai sáng, nhân tộc chịu cảnh mấy ngàn năm bị yêu tộc áp bức, biến thành nô lệ, đồ ăn.

Nhưng mà may mắn tuổi tác của Triệu Hạo còn nhỏ, còn có thể từ từ dạy dỗ. Còn như phạm phải sai lầm, thử hỏi trong tuổi trẻ của ai không phạm phải những sai lầm dù nhỏ, dù lớn.

Nghĩ như vậy, hắn mở miệng chỉ cho đồ đệ của mình một con đường sáng: " Đồ nhi, yêu tộc vốn có nhục thể hơn xa nhân tộc, đừng nên tiếp tục đánh cận chiến nữa. Phương pháp chiến đấu tốt nhất với yêu tộc là đánh từ xa. "

Triệu Hạo khẽ nhíu mày, vì sao biết vậy mà không nói ngay từ đầu?

Lần nào cũng thế, đợi đến khi ăn đủ loại thiệt thòi xong sư phụ mới nhắc nhở?

Hay là nói, bây giờ sư phụ mới nhìn ra điểm này?

Trải qua đủ loại thất bại, trong lòng Triệu Hạo đã không còn tôn sùng sư phụ mình như trước nữa mà đổi lại thành hoài nghi. Hắn hoài nghi những lời Ngọc Long từng nói có bao nhiêu phần trăm là thật, có bao nhiêu phần trăm là bốc phét.

Nhưng nghĩ thì nghĩ như thế, trước mắt hắn vẫn triển khai theo chiến thuật đánh xa bởi vì chẳng cần Ngọc Long nói, thông qua những lần giao đấu vừa rồi tự hắn cũng biết mình không thể đánh cận chiến với Long Thiên Vấn được mà phải dùng phương án khác.

Đáng tiếc Long Thiên Vấn sao lại có thể cho hắn có cơ hội này!

Long Thiên Vấn xách theo trường thương theo đuổi không dứt, thi thoảng lại tung ra chiêu thức buộc Triệu Hạo phải đón đỡ khiến cho tốc độ không đạt được như ý nguyện. Lại thêm việc Triệu Hạo tu luyện không chủ tu tốc độ mà là sức mạnh cho nên chạy cũng không quá nhanh.

Kế hoạch đánh xa chưa thực hiện được chút nào đã sụp đổ.

Triệu Hạo cắn răng hô: " Sư phụ, ngài còn định không ra tay sao? "

" Sư phụ? " Long Thiên Vấn giật mình, vội vàng nhìn xung quanh.

Nhưng nhìn mấy hồi vẫn chẳng thấy có ma nào xuất hiện cả, hắn tức giận đạp cho Triệu Hạo một cước mắng: " Thằng thần kinh! "

Triệu Hạo bị đạp bay, một lần nữa xuyên qua mấy gốc cây cổ thụ, lăn mất vòng trên mặt đất chật vật như cờ hó.

" Khụ...khụ... "

Hắn ho ra mấy ngụm máu tươi, trong máu mang theo mảnh vụn của nội tạng, sắc mặt hắn trở nên trắng xanh.

Long Thiên Vấn ngồi xổm trên cành cây, chế nhạo nói: " Làm hại ông đây giật hết cả mình, cứ tưởng còn có mai phục. Hay ngươi nghĩ ngươi cũng giống như Tiêu idol có sư phụ tàn hồn a? Buồn cười. "

Ai ngờ hắn vừa nói dứt lời, tu vi của Triệu Hạo cấp tốc tăng cao, tóc đen cũng hóa thành đen trắng xen kẽ, khí chất cũng dần dần thay đổi tựa như đang biến thành một người khác.

Chỉ nghe Triệu Hạo mở miệng nói: " Hắn có sư phụ tàn hồn đấy, làm sao? Buồn cười không? "

" Cái đệch! " Long Thiên Vấn nghe thấy thế chỉ có thể thốt lên hai từ này để thể hiện cho sự cạn lời của bản thân.

Hắn thật sự hoài nghi mồm mình có phải mồm quạ đen không. Rõ ràng sáng nay đánh răng rồi mà?

Thôi té!

Mặc kệ Triệu Hạo hư hư thực thực có sư phụ tàn hồn, Long Vấn Thiên cảm thấy tu vi của đối phương bây giờ đã không phải là thứ mà mình có thể đối phó cho nên quyết định bỏ chạy.

Không biết thời thế không gọi trang tuấn kiệt, lưu được núi xanh không lo thiếu củi đốt!

Bây giờ muốn đi đáng tiếc đã muộn.

Hắn vừa bỏ chạy đã bị Ngọc Long cản lại, chỉ thấy Ngọc Long hai tay liên tục kết thủ ấn sau đó vô số sợi dây leo do hỏa diễm tạo thành lao lên từ mặt đất tạo thành một cái lồng đem Long Thiên Vấn nhốt ở bên trong.

Long Thiên Vấn nhận thấy tình thế không ổn vội vàng cũng thi triển thuật pháp Mãnh Long Quá Hải. Hai tay kết ấn, cái miệng hắn phồng lên sau đó phun ra một dòng nước cuồn cuộn, dòng nước lại hóa thành một con rồng nước gào thét lao ra muốn đem cái lồng do hỏa diễm tạo thành này phá bỏ.

Ngọc Long cười lạnh một tiếng, cắn đầu ngón tay, dùng máu viết thành một chữ ' Trấn '. Chữ ' Trấn ' do máu viết ra bay lơ lửng trên đỉnh của cái lồng, toàn thân phát ra ánh sáng vàng.

Long Thiên Vấn ở trong lồng, trên thân thể bỗng chốc cảm giác như có một ngọn núi lớn đè xuống muốn đem mình trấn áp. Hắn gầm lên giận giữ, khắp người hiện lên long lân. Đầu tiên còn mờ ảo nhưng dần dần lại hiện lên rõ ràng từng cái từng cái vảy màu trắng như tuyết tản mát ra thất thải quang hoa.

Bàn tay của Long Thiên Vấn biến hóa thành long trảo, rồi đến hai chân, tiếp đến phần đầu cũng hóa thành đầu rồng. Một cái đuôi rồng mọc ra từ sau lưng, thân thể cũng cấp tốc biến lớn, dài ra. Cuối cùng hóa thành một con bạch long uy mãnh, bá khí đem cả cái lồng phá hủy.

" Ngang!!! "

Long Thiên Vấn ngẩng đầu lên trời thét dài, tiếng long ngâm vang vọng khắp cả mảnh rừng dọa cho vô số yêu thú cong đuôi bỏ chạy.

Hắn cúi đầu nhìn xuống Ngọc Long, mở miệng nói tiếng người: " Thằng già, đợi ông đây mạnh hơn lại quay lại đánh với ngươi một trận. "

Nói xong thân hình quấy động, bay thẳng về hướng Đông.

Ngọc Long cười tủm tỉm: " Muốn đi? Nào có dễ như vậy! "

Khí tức của Ngọc Long cấp tốc tăng vọt, sau lưng dần dần hình thành một bức đạo đồ.

Trong tranh có một người nam nhân lưng cõng thanh kiếm to bản màu đen, tay phải nâng lên một đóa hoa sen do lam hỏa tạo thành, đứng đưa lưng về phía chúng sinh, ngẩng mặt nhìn trời cao.

Vô địch đạo đồ của Ngọc Long!

Bức đạo đồ này về tổng thể không khác biệt bao nhiêu với với bức đạo đồ của Triệu Hạo, có lẽ khác biệt duy nhất ở đây chỉ có hai điểm.

Điểm thứ nhất, đạo đồ của Triệu Hạo không có bông hoa sen kia.

Điểm thứ hai, khí tức của bức đạo đồ này mạnh hơn rất nhiều so với đạo đồ của Triệu Hạo.

Điều này thực ra cũng rất dễ hiểu, dù sao đạo đồ của Triệu Hạo cũng là kế thừa từ đạo đồ của Ngọc Long nhưng vì tu vi quá thấp, Triệu Hạo còn chưa thể nào kế thừa được toàn bộ đạo đồ này nên Ngọc Long còn có thể sử dụng được, uy lực cũng còn nhiều như vậy.

Ngọc Long bước ra một bước đã đuổi kịp Long Thiên Vấn, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một đóa hoa sen nhỏ cỡ hai ngón tay, vỗ qua.

Long Thiên Vấn không kịp đề phòng lại thêm hình thể to lớn khó lòng tránh thoát, bị một chưởng này đánh bay. Thân rồng đập vào một ngọn núi lớn khiến cho cả ngọn núi run lên, sụp đổ.

Trần Minh Quân ở xa xa chứng kiến cảnh này, lòng nóng như lửa đốt, thúc giục Lê Ngọc Anh: " Nhanh lên một chút! "

Lê Ngọc Anh biết trong lòng của Trần Minh Quân đang vội, hai tay bế hắn lên sau đó tăng nhanh tốc độ.

Một lần nữa trải nghiệm cảm giác mình bị bế theo kiểu bế công chúa, Trần Minh Quân có chút im lặng.

Cảm giác cứ là lạ sao ấy!