Tiết trời của kinh đô Đại Lê đang bắt đầu chuyển sang Thu, thời tiết tương đối dễ chịu nhưng bên dưới của gốc cây đại thụ đã bắt đầu có lá vàng rơi xuống. Trong thành cũng lộ ra vẻ hiu quạnh đến lạ thường, không còn dáng vẻ xôi động của trước kia. Đặc biệt, trong thành nhà nhà treo lên đèn lồng trắng, vải trắng càng lộ rõ vẻ tang thương.
Khi nhóm người Trần Minh Quân bước chân vào trong thành, đập vào mắt là vô số nhóm người mặc quần áo tang màu trắng đứng trải dài hai bên đường, không thấy điểm cuối. Ẩn giấu trong những người này là tiếng khóc nức nở của người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.
Cảnh tượng này khiến cho cả nhóm người Trần Minh Quân đều sững sờ.
Chẳng lẽ......
Hắn ghé vào tai Lê Ngọc Anh hỏi nhỏ: " Phụ hoàng ngươi ngỏm rồi ? "
Trong sự hiểu biết của hắn, chỉ có vua của một nước băng hà mới có thể khiến cho toàn bộ dân chúng để tang...
Đáp lại hắn là một đạp của Lê Ngọc Anh, nàng mắng: " Ngỏm cái đầu ngươi ! Cha ngươi ngỏm thì có ! "
Nhưng khi nói xong lời này, nàng ngay lập tức hối hận bởi vì cha của hắn bây giờ mặc dù mọi người đều nói sống chết không rõ nhưng chỉ có nàng và phụ hoàng biết..... tám, chín phần là đã không còn trên đời này nữa. Bây giờ nói ra lời này không khỏi sát muối vào tim Trần Minh Quân, quá vô tình.
Trần Minh Quân thì lại không nghĩ nhiều như vậy, dù sao thì hắn cũng chỉ là mượn nhờ bộ thân thể này để sống tiếp. Còn về cha mẹ của nguyên chủ..... chưa tiếp xúc nhiều nên cũng không có tình cảm gì.
Trên tường thành, tiếng kèm báo hiệu đại quân xuất chinh chiến thắng trở về vang lên nhưng bây giờ nghe tiếng kèn mà đáng lẽ phải vui vẻ này, mọi người lại cảm thấy tâm trạng nặng nề. Từng tiếng khóc òa lên vang vọng khắp không gian tô đậm thêm sự bi thương trong ngày khải hoàn.
" Con ơi con, sao con lỡ để lại mẹ già mà đi... "
" Phu quân, thiếp và con từ giờ biết chờ đợi ai mỗi khi chiều tà ? "
" Cha ! Cha ơi ! Trở về với con đi cha ơi ! "
" Cha ơi, con sẽ ngoan mà. Sẽ không quậy phá nữa, cha trở về với con đi cha ơi. "
.........
Tiếng than khóc, tiếng kêu gọi người con, người cha trở về biến tiếng kèn khải hoàn trở thành tiếng kèn tang lễ. Lê Ngọc Anh hai tay vẫn như cũ nâng lên lá cờ chiến thắng nhưng hai mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt lăn xuống. Nàng đã rất cố gắng để giữ cho mình không òa khóc nhưng làm sao bây giờ thực sự quá khó khăn.
Trần Minh Quân lắng nghe từng tiếng khóc than, quan sát vẻ mặt bi thương của từng người dân trong thành. Cho đến tận bây giờ hắn mới sâu sắc hiểu được, tại thế giới tu luyện này mạng người không thực sự như cỏ rác.
Ít nhất là đối với những gia đình người dân bình thường sinh sống tại nơi này.
Trước kia hắn đọc rất nhiều truyện tiểu thuyết, bên trong thường xuyên miêu tả hình ảnh nhân vật chính mỗi khi một lời không hợp là diệt một tòa thành, hơi chút xích mích là diệt cả gia tộc. Không chỉ có nhân vật chính, những nhân vật phản diện cũng thường xuyên làm ra hành động tương tự vậy.
Còn lưu truyền một câu nói, trong mắt cường giả chúng sinh đều là sâu kiến.
Mạng sống của phàm nhân chỉ là cỏ rác !
Nhưng chỉ có rất hiếm cuốn tiểu thuyết nói đến sự mất mát của những người còn sống, ít nhất thì cho tới tận bây giờ hắn chưa đọc một cuốn tiểu thuyết nào nói về điều này.
Cũng giống như trong ngày hôm nay, chứng kiến cảnh tượng này....
Mặc dù hơn phân nửa quân sĩ hi sinh trong trận đánh với Bắc Di nhưng cũng có nửa còn lại bởi vì trận mưa máu của Độ Kiếp Kỳ tu sĩ mà chết.
Chết một cách vô nghĩa !
Chỉ bởi vì cái gọi là Thần Tiên Đánh Nhau, Phàm Nhân Chịu Tội !
Cũng hoặc chỉ vì những âm mưu, vì bàn cờ thiên hạ của người khác mà trở thành vong hồn trong bàn cờ....
Trong mắt những cường giả tối cao ấy, trong mắt của những người đánh cờ ấy nào có nhìn đến những quân sĩ này khi cởi ra bộ chiến giáp còn là người con, người cha, người chồng.
Xuất thân trong thời bình, đón nhận sự hạnh phúc của một gia đình hoàn chỉnh. Trần Minh Quân hiểu được nỗi đau, sự mất mát của những người dân này.
Giống như khi mẹ hắn mất......
Nhận ra sai lầm trong quan điểm của mình, Trần Minh Quân hít một hơi thật sâu, bước lên phía trước một bước chắp hai tay cúi thấp người nói: " Các vị bá tánh, trận chiến này do ta làm chủ tướng. Để toàn quân bị diệt là lỗi lầm của ta, các vị muốn mắng chửi, muốn trừng phạt thế nào xin hãy cứ việc. "
" Ngày hôm nay Trần Minh Quân ta tự nguyện tháo xuống chức vị chủ tướng, bỏ xuống danh hiệu phò mã của Đại Lê, làm một người dân thường cho nên các vị không cần lo lắng. "
" Người ta thường nói đầu gối của nam nhi dát vàng, Trần Minh Quân ta quỳ xuống nhận tội với các vị. "
Nói xong, hắn quỳ xuống, đối với toàn bộ dân chúng trong thành bái ba bái xem như tạ tội.
Long Thiên Vấn, Eris, Hiên Viên Chiến Thiên, Chu Lượng, Nông Đức thấy hắn làm như vậy cũng quỳ xuống bái ba bái tạ lỗi với toàn bộ bách tính trong thành.
Hành động này khiến cho lê dân bá tánh có chút giật mình, đợi đến khi lấy lại tinh thần bọn họ vội vàng chạy lên muốn đỡ Trần Minh Quân đứng lên nhưng Trần Minh Quân áy náy từ tận sâu trong xương tủy, nào để cho bọn họ đỡ mình dậy. Siêu Phàm cảnh tu vi bạo phát ra nhưng dựa theo sự khống chế của hắn không làm hại đến ai cả, hắn làm vậy chỉ đơn thuần không muốn được đỡ lên thôi.
Ngày hôm nay hắn hiểu được rồi.
Trên đời này không có bất kỳ một sinh linh nào cỏ rác cả, kể cả nơi này là thế giới khác, thế giới cường giả vi tôn cũng vậy !
Toàn quân bị diệt là thất bại của hắn, không trách Chu Lượng được. Nếu Chu Lượng không giết tên cường giả Độ Kiếp kia thì kết quả cũng vậy.
Lỗi của hắn ở chỗ không cảnh báo toàn bộ quân lính, để cho bọn hắn trúng độc.
Cũng vì một sai lầm này mới dẫn đến hàng ngàn, hàng vạn hộ gia đình này phải chịu nỗi đau mất đi người thân....
Hắn cảm thấy chính mình quỳ ở đây bảy bảy bốn chín ngày cũng không cách nào bù đắp cho những người này.
Người dân thấy hắn kiên quyết không chịu đứng lên, bọn họ thay nhau khuyên nhủ,
" Phò mã a ! Ngài mau đứng lên đi. "
" Đúng vậy, sai không phải do ngài. Chỉ hận đám người Bắc Di, đám người đứng đằng sau của những tên sát thủ khốn khiếp kia. "
" Phò mã, ngài cũng đã làm hết khả năng của mình rồi, xin đừng quỳ như thế. "
" Chúng ta để con nhập ngũ cũng đã biết trước một ngày nào đó nó sẽ hi sinh trên đường thực hiện nghĩa vụ với đất nước, chỉ là.... chỉ là không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy hu hu.... "
Đón nhận những lời khuyên nhủ của dân chúng, Trần Minh Quân kiên quyết lắc đầu nói: " Chuyện này là lỗi của ta. Các vị, ta thật lòng xin lỗi ! "
" Để các vị phải chịu nỗi đau mất người thân, ta từ tận đáy lòng áy náy và hổ thẹn. Thật lòng xin lỗi các vị ! "
Lê Ngọc Anh hai tay như cũ bảo trì động tác nâng cờ nhưng lúc này cũng đã khóc nấc lên, luôn miệng nói: " Xin lỗi ! Thật lòng xin lỗi ! "
Nếu không phải người cầm cờ chiến thắng không được phép hạ xuống, nếu không phải hành động của nàng có ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôn nghiêm của hoàng tộc thì có lẽ giờ phút này nàng cũng đã quỳ xuống tạ lỗi với những người đã mất đi người thân này.
Cờ chiến thắng không thể hạ !
Đây là điềm gở, báo hiệu trận chiến còn chưa kết thúc. Chỉ được phép hạ xuống sau khi đại quân tiến vào cung và hoàn thành việc bẩm báo về thắng lợi.
Người của hoàng tộc không thể quỳ! ( ngoại trừ trước mặt hoàng thượng, và một số lễ tiết khác ví dụ như bái sư )
Nếu phạm phải sẽ bị khai trừ khỏi hoàng tộc.
Cũng vào lúc này, thánh chỉ của hoàng thượng đến !
Phương công công dẫn theo một đám thái giám đạp không mà đến, đứng lơ lửng ở trên bầu trời hô: " Thánh chỉ đến ! Phò mã Trần Minh Quân tiếp chỉ ! "
Toàn bộ dân chúng toàn bộ quỳ xuống, Trần Minh Quân đầu không ngẩng lên đáp: " Trần Minh Quân xin nghe. "
Phương công công tuyên chỉ: " Phụng thiên thừa vận Hoàng Thượng chiếu viết ! Giờ lành sắp qua, giờ xấu sắp đến. Truyền Phò Mã Trần Minh Quân dẫn theo đại quân lập tức vào cung bẩm báo kết quả chiến sự. Khâm thử ! '
Đọc xong, Phương công công còn nhắc nhở: " Giờ lành sắp hết, nếu phò mã không nhanh chân chạy vào cung chỉ e sẽ bị quy vào tội kháng chỉ. "
Trần Minh Quân: " .... "
Hắn thật lòng hoài nghi lão cha vợ có ba đầu sáu tay, ngồi trong cung nhưng ánh mắt có thể nhìn tới vạn dặm !
Tại sao lại nghĩ như thế ? Bởi vì lời nhắc nhở của Phương công công không cần nghĩ cũng biết là lời nhắc của Hoàng Thượng. Đại khái thì chắc là Hoàng Thượng đã thấy được hắn quỳ ở nơi này không chịu vào cung cho nên phái Phương công công đến, đồng thời còn viết ra thánh chỉ ép hắn nhanh lên.
Cũng vì hiểu nên hắn càng thêm im lặng, lão cha vợ vì sao lại muốn gặp hắn đến thế ? Chẳng lẽ..... xa nhau lâu ngày nên nhớ ?
" ... "
Định mệnh ! Ta nghĩ cái gì thế này ? Thật sự quá buồn nôn !
Mặc dù chẳng hiểu tại sao nhưng nếu đã vậy chắc hẳn có nguyên nhân khác, thế là hắn nâng hai tay lên tiếp chỉ: " Thần, tuân chỉ ! "
Phương công công đem thánh chỉ trao cho hắn sau đó quay người dẫn theo đám tiểu công công rời đi.
Trần Minh Quân thở dài một cái, đứng dậy chắp tay với dân chúng nói: " Các vị ! Thánh chỉ không thể trái, ta trước hết vào cung bẩm báo với hoàng thượng, sau lại trở về tạ lỗi với mọi người. "
" Đồng thời, tro cốt của các vị quân sĩ hi sinh anh dũng trong lúc làm nhiệm vụ sẽ được trả lại cho từng nhà. "
" Một lần nữa, ta gửi đến mọi người lời xin lỗi chân thành nhất ! "
Nói xong lại quỳ xuống, bái ba bái tạ tội.
..........
Ở kinh thành thì như vậy nhưng còn ở những nơi khác, chiến công của Trần Minh Quân tựa như mặt trời trong buổi bình minh.
Ba chữ Trần Minh Quân, khắp lãnh thổ Đại Lê không người không biết.
Tên tuổi hắn cùng với những gì hắn làm được trong chuyến hành quân lần này trở thành đề tài ' nóng ' hơn mọi thứ khác.
Tuy chiến công của hắn không phải rất lớn nhưng ở độ tuổi đó.... tình thế đó.... hắn đã làm được những điều mà những người cùng thế hệ khác trong Đại Lê không làm được, thậm chí ngay cả Trấn Nam Vương Lê Thiên Hạo ở độ tuổi đó cũng không ngoại lệ.
Đầu tiên là lật ngược thế cờ tại Thành Thạch Sơn, đem Hiên Viên Chiến Thiên bắt sống, chiêu hàng.
Tiếp theo, giúp hoàng thượng tìm ra gián điệp ẩn náu trong thành Thạch Sơn. Điều này chẳng khác nào giúp hoàng thượng loại bỏ đi một khối u ác tính cả.
Từng sự kiện này độ khó để hoàn thành đều vô cùng lớn nhưng Trần Minh Quân vẫn làm được !
Trong cùng một ngày này, chiến công của Trần Minh Quân còn đang chưa hết nguội thì một tin tức nặng kí khác không khác gì một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ.
Tu vi của Trần Minh Quân đang là Siêu Phàm Trung Kỳ !!!
Hơn nữa còn là cực cảnh Luyện Thể thuế biến thành Siêu Phàm, Siêu Phàm cảnh chân chính !
Lấy độ tuổi này đạt được cảnh giới này không có gì hiếm lạ, khiến người ta kinh hãi ở chỗ hắn mới chỉ tu luyện nửa năm thôi !
Quá yêu nghiệt !
Đồng thời, việc hắn dùng phương thức nghiền ép đánh bại Triệu Hạo, thiên kiêu mới nổi tại Kinh Thành cũng được lan truyền ra.
Người tiết lộ vậy mà không phải ai khác, chính là nhị công chúa đương triều Lê Ngọc Anh !
Ban đầu mọi người còn không tin dù sao thì chuyện này cũng quá hư cấu rồi. Nửa năm từ một kẻ bình thường đột phát đến Siêu Phàm, sao không bảo Trần Minh Quân là chiến thần chuyển thế đi ?
Nhưng sau khi Lê Ngọc Anh tự mình lập ra lời thề thiên đạo, mọi người mới dần dần tin. Lại thêm một loạt lưu ảnh ngọc ghi chép lại cuộc chiến giữa Trần Minh Quân và Triệu Hạo được lan truyền ra ngoài, có trong bí cảnh, có ở bên ngoài.
Dân chúng của Đại Lê rốt cuộc tin !
Rất nhiều thiếu nữ sinh lòng mến mộ, đặt cho Trần Minh Quân biệt danh là Kỳ Lân Tử của Đại Lê.
Danh hiệu này vừa ra, ngoài sự tưởng tượng là không có bất cứ người nào phản đối cả, thậm chí còn lên tiếng ủng hộ.
Còn nói danh hiệu này thật xứng với Trần Minh Quân.
Rất nhiều người bắt đầu kỳ vọng Đại Lê đản sinh ra một đầu tân long, một thế hệ chiến thần mới để Đại Lê ngày càng hưng thịnh hơn.
................
Bên ngoài bàn luận xôi nổi là vậy, còn người đang được ca tụng là ' Kỳ Lân Tử ' Trần Minh Quân thì còn đang đợi chờ mòn mỏi ở trong ngự thư phòng của hoàng thượng.
" Hắt xì !! "
Chẳng hiểu sao ngày hôm nay tự nhiên cái mũi buồn buồn làm cho hắn hắt xì liên tục, điều này làm cho hắn có chút lo lắng: " Chẳng lẽ bị cảm rồi ? "
Không đúng ! Chẳng phải võ giả sẽ không bị ốm sao ?
Mà lại lão cha vợ rốt cuộc muốn làm gì ? Kêu ta đứng đợi ở đây từ chiều qua cho đến tận bây giờ vậy mà chẳng thấy hắn đâu cả.