Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 164




Quãng đường từ Kinh Thành Đại Lê đến Chiến Thần Điện không quá xa, nếu trên đường không gặp phải biến số gì thì chỉ mất ba tháng. Ngày hôm nay xuất phát, vừa vặn có thể đến trước khi cuộc khảo nghiệm bắt đầu một khoảng thời gian ngắn, mọi người có thể nghỉ ngơi hồi phục tinh thần.

Ngồi không rảnh rỗi cũng chán, Lê Ngọc Anh tiến đến bên cạnh Trần Minh Quân, nhỏ giọng hỏi: " Tuyển chọn những người kia đi theo lần này, ngươi thật sự nghiêm túc sao? "

Kể từ khi nhận được tin tức Trần Minh Quân không đến Trại Mầm tuyển người mà lựa chọn chiêu mộ cô nhi, ăn mày khắp thiên hạ nàng đã rất tò mò muốn biết nguyên nhân nhưng vì khoảng thời gian gần đây luôn bị các vị gia sư thúc ép tu luyện cho nên vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Trần Minh Quân.

Trần Minh Quân tự nhiên cũng hiểu nguyên nhân tại sao Lê Ngọc Kiều lại hỏi như thế, hắn mỉm cười, khẽ gật đầu xem như câu trả lời.

Những binh sĩ theo hắn đến Chiến Thần Điện lần này, nếu như lột bỏ toàn bộ trang bị đi thì thực lực đứng ở hàng yếu nhất. Ngay cả khi có những trang bị tam giai kia, xếp hạng thực lực cũng không sai biệt gì nhiều.

Còn may vớt vát được đám hung thú ngũ giai bù đắp vào, nếu không lần này Trần Minh Quân thật sự khó khăn.

Lê Ngọc Anh bĩu môi, lẩm bẩm lầu bầu nhỏ giọng nói: " Phụ Hoàng có ý tốt, ngươi không chịu. Giờ thì tốt rồi, dẫn theo một đám thực lực kém cỏi như thế đến Chiến Thần Điện, không biết có thể ' qua cửa ' được mấy người. "

Trần Minh Quân cười cười, từ chối cho ý kiến bởi vì hắn biết Lê Ngọc Anh đang nói tình hình thực tế.

Lê Ngọc Anh nhìn xuống thiên hạ rộng lớn bên dưới, nói khẽ: " Phụ Hoàng mặc dù xưa nay luôn chỉ để tâm đến lợi ích của quốc gia và hoàng tộc nhưng thật ra cũng rất ấm áp. "

" Ngươi tiếp nhận ý tốt của hắn có lẽ phải làm theo một vài yêu cầu nhưng những yêu cầu đó cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi, tốt cho Đại Lê thôi. "

Trần Minh Quân trầm mặc.

Cách Hoàng Thượng Đại Lê đối xử với người thân trong gia đình thế nào, thông qua việc các con đều yêu quý hắn đã có thể thấy được. Nhưng hắn chỉ là một người con rể, một kẻ đi ở rể.

Cái khác không nói, chỉ riêng sự việc tiết lộ toàn bộ bí mật tu luyện của hắn lần trước đã khiến hắn nâng cao cảnh giác đối với người cha vợ này.

Huống hồ, chí của hắn không chỉ hạn hẹp ở Đại Lê hay Côn Lôn Giới, mà là Chư Thiên Vạn Giới!

Hắn không muốn mang nợ Đại Lê quá nhiều, cũng càng không muốn dính líu đến tranh đấu của một Hoàng Triều. Điều hắn mong muốn bây giờ chỉ đơn thuần là tu luyện nâng cao thực lực, bồi dưỡng một quân thuộc về riêng mình.

Từ chối ý tốt của Hoàng Thượng Đại Lê, nguyên nhân lớn nhất là vì hắn muốn hoàn toàn tránh thoát khỏi sự giám sát của đối phương.

Người trong Trại Mầm là người của Đại Lê, là người của Hoàng Thượng.

Tuyển nhận cô nhi, ăn xin, tư chất tuy thấp nhưng ít ra chỉ trung thành với hắn, rất nhiều át chủ bài hắn không muốn để người ngoài biết được cũng có thể phơi bày ra trước mặt bọn họ.

Con đường phía trước, những ngày tháng tiếp theo ở Chiến Thần Điện dù cho sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn, thử thách nhưng tối thiểu thì hắn vẫn an tâm về những người bên cạnh mình.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn mở miệng: " Đạo của ta không giống như người thường, con đường của ta không người nào có thể định đoạt. "

Cha vợ muốn mượn người của Trại Mầm để từ từ khống chế hắn, tương lai có thể sẽ nhúng tay chi phối nhiều chuyện, ép buộc hắn. Nhưng, Trần Minh Quân không muốn cho đối phương bất cứ cơ hội nào để thực hiện điều đó.

Để tránh tiếp tục đề tài này, Trần Minh Quân mở ra một chủ đề mới: " Đúng rồi, hình như nhị tỉ còn chưa mừng tuổi ta nha! "

Nghe đến " mừng tuổi ", Lê Ngọc Anh gương mặt đẹp đỏ lên, bĩu môi nói: " Ngươi không xem lại ngươi a, đã bao lớn rồi còn đòi mừng tuổi. "

" Không biết xấu hổ! "

Nói xong đứng dậy đi đến chỗ khác ngồi xuống, cách xa tên mặt dày không biết xấu hổ kia ra.

Côn Lôn Giới cũng như trên Trái Đất, vào dịp tết Nguyên Đán người lớn sẽ mừng tuổi cho trẻ nhỏ, giá trị tờ tiền trong lì xì sẽ xếp theo thứ tự lớn dần đại biểu cho lời chúc tốt lành.

Trần Minh Quân lâu ngày không gặp người trong lòng, sao lại có thể bỏ qua cơ hội chọc ghẹo nàng được. Thế là hắn đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh Lê Ngọc Anh, thậm chí ngay cả áo giáp hai người cũng chạm vào nhau.

Lê Ngọc Anh nhỏ giọng mắng: " Ngươi làm gì vậy? "

Trần Minh Quân cười hì hì nói: " Người ngươi quá thơm cho nên muốn ngồi gần để ngửi. "

Lời này khiến cho gương mặt xinh đẹp vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, nhưng nàng cứ dịch ra một chút, Trần Minh Quân lại sát lại gần. Bất đắc dĩ chỉ có thể nhắm hai mắt lại giả bộ mình đang tu luyện, mặc kệ tên mặt dày này.

............

Trong Kinh Thành nửa canh giờ trước, khi đội ngũ đến Chiến Thần Điện bắt đầu khởi hành, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào đội ngũ này mà không một ai để ý tới có hai bóng người lao nhanh ra khỏi cổng thành. Đợi đến khi những binh lính canh giác lấy lại tinh thần thì hai người kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Long Thiên Vấn dừng chân trong một rừng cây rậm rạp, vừa thở vừa lau mồ hôi, thán phục nói: " Huynh đệ, chiêu này của ngươi thực sự quá lợi hại! Khi nào rảnh có thể dạy cho ta không? "

" Cái này rất khó luyện, cho dù ta có dạy cho ngươi, ngươi chưa chắc đã luyện được. " Một giọng nói tràn đầy đắc ý đáp lại.

Đến khi nhìn xem tướng mạo của hắn mới giật mình phát hiện, đây chẳng phải là Trần Minh Quân sao?

Nếu như để cho một người khác chứng kiến cảnh này nhất định sẽ kinh hãi đến độ ngất xỉu, trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi: " Người nào mới là Trần Minh Quân? Trần Minh Quân rõ ràng đã lên đường đến Chiến Thần Điện rồi cơ mà? "

Long Thiên Vấn nổi lên lòng hiếu kỳ, dò hỏi: " Ngươi rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì? "

Trần Minh Quân cười trả lời: " Nhất Khí Hóa Tam Thanh! ". Truyện Cung Đấu

Thì ra bí pháp có độ khó như vậy cũng đã bị Trần Minh Quân luyện thành!

Hắn bổ sung: " Nhưng đây mới chỉ là tầng thứ nhất, Phân Thân thôi. "

Vì để hoàn toàn tránh thoát khỏi tầm mắt của mọi địch nhân cũng như lão cha vợ, Trần Minh Quân quyết định sử dụng Nhất Khí Hóa Tam Thanh. Dùng một trong ba phân thân trước mặt bao người đến Chiến Thần Điện, còn phân thân này hắn đã có một dự định khác.

Long Thiên Vấn gãi đầu, nói ra nghi hoặc của mình: " Nhất Khí Hóa Tam Thanh của ngươi ta cũng từng đọc qua trong tiểu thuyết do ngươi viết, vậy còn một cái phân thân nữa đâu? "

Câu hỏi này, Trần Minh Quân thần thần bí bí đáp: " Bí mật không thể bật mí. "

Long Thiên Vấn nghe vậy, giận quá thành cười, huých vào sườn Trần Minh Quân mắng: " Ngươi tốt lắm, ngay cả bạn thân từ ngày cởi trần tắm mưa cũng giấu. "

Trần Minh Quân cười cười, đổi chủ đề: " Đi thôi, đến Đạo Tông. "

" Đạo Tông? " Long Thiên Vấn cẩn thận nhớ lại cái tên này, tựa hồ như đã nghe ai nhắc qua mấy lần. Nhưng đến khi hắn nhớ ra thì lập tức trợn tròn hai mắt, hô lên: " Này, bạn đùa tôi đấy à? "

Trần Minh Quân nhún vai: " Ai đùa? "

Long Thiên Vấn chạy vội đuổi theo, nói: " Đạo Tông chính là cái môn phái gì gì mà ngày xưa cũng đỉnh cao, xong cái không hiểu sao tự nhiên thụt lùi ấy à? "

Để cho hắn hoàn toàn sụp đổ là Trần Minh Quân vậy mà gật đầu khẳng định.

Xong! Thật cơm mẹ nấu xong!

Thằng này hôm nay chẳng lẽ não có vấn đề?

Nhưng mặc cho Long Thiên Vấn khuyên nhủ thế nào, Trần Minh Quân cũng vẫn không thay đổi quyết định.

' Đạo Tông ', hai chữ này nếu như là tám trăm năm về trước, khắp Chư Thiên Vạn Giới không người không biết. Bởi vì đây là tông môn có đạo thống lâu đời nhất, truyền thừa từ Thái Cổ. Ở thời huy hoàng, đệ tử nội môn của tông môn này người người thành Thần, uy danh vạn cổ.

Tám trăm năm trở lại đây, danh tiếng của tông môn này vẫn như cũ được lưu truyền nhưng đáng tiếc, theo hướng ngược lại.

Ròng rã tám trăm năm, Đạo Tông chưa từng bồi dưỡng ra Bán Thánh, thậm chí càng ngày càng có xu hướng thụt lùi. Đến thời điểm hiện tại, không chỉ bị tước đi danh hiệu Thánh Tông mà còn bị đẩy xuống cửu tinh thế lực.

Cũng bởi nguyên nhân này nên khi Long Thiên Vấn nghe Trần Minh Quân nói muốn gia nhập Đạo Tông mới có phản ứng lớn như thế.

Lấy tư chất của hai người bọn họ hoàn toàn có thể gia nhập Thánh Tông, tại sao lại đi chọn thế lực cửu tinh?

Nghe khuyên nhủ đến váng cả đầu, Trần Minh Quân không nhịn được nữa, nói: " Ngươi có thể đi cùng ta gia nhập Đạo Tông hoặc tự mình gia nhập tông môn khác. "

Long Thiên Vấn nghe vậy thì hơi sững sờ, xem ra quyết tâm gia nhập Đạo Tông của thằng này không phải chuyện đùa. Ngẫm nghĩ lại những chuyện từng xảy ra trong quá khứ một chút, hắn quyết định chạy đuổi theo Trần Minh Quân.

Trần Minh Quân biết Long Thiên Vấn đã đưa ra sự lựa chọn, vỗ vỗ bả vai an ủi: " Yên tâm, Đạo Tông có nhiều gái xinh lắm. "

" Lấy thực lực cùng tư chất của ngươi nhất định sẽ tán đổ vài em hót gơn, lập hậu cung luôn. "

Long Thiên Vấn nghe vậy, tâm trạng cũng khá hơn nhiều, hỏi: " Đúng rồi, ngươi biết đến Đạo Tông phải đi hướng nào không? "

Trần Minh Quân cười ngượng ngùng, gãi đầu đáp: " Không biết. "

Long Thiên Vấn: ".... "

" Mọi người đừng cản ta! Hôm nay ta phải đánh cho thằng khốn này một trận! "

Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?