"Đừng hô! Ta không có nhiều công pháp để bán như hắn!!! Ngươi mà hô nữa, tiền đâu mà trả? Với lại ngươi quên mục đích của chúng ta a?"
Triệu Hạo nghe vậy liền ủ rũ xuống, hắn cũng biết sư phụ đây là nói tình hình thực tế.
Côn Lôn giới hệ thống quy đổi tiền tệ:
100 hạ phẩm linh thạch = 1 trung phẩm linh thạch.
1000 trung phẩm linh thạch =1 thượng phẩm linh thạch.
Sư phụ tuy khi còn sống đọc qua rất nhiều công pháp nhưng không có khả năng một lần đem toàn bộ bán đi, mà cho dù có đem toàn bộ thất phẩm trở xuống công pháp mà sư phụ có thể lấy ra bán chỉ sợ cũng sẽ không vượt quá hai trăm vạn trung phẩm linh thạch. Sắp tới sẽ tới đấu giá tinh huyết của Long Tộc hắn cũng không cho rằng chỉ với số dư còn lại sau khi mua xuống Bàn Đào Trâm có thể đấu giá được tinh huyết long tộc.
Vân Kỳ đứng ở trong một góc khuất quan sát tất cả, cười đến không ngậm được mồm. Ban đầu hắn cứ nghĩ Bàn Đào Trâm dù sao cũng chỉ là vật phụ trợ, không trực tiếp gia tăng thực lực cho nên giá cao lắm bất quá năm - sáu mươi vạn trung phẩm linh thạch mà thôi. Nào ngờ bây giờ giá cả trực tiếp được nâng lên một trăm trăm vạn.
Nhưng cũng vào thời khắc này, trong đầu hắn lóe lên một đoạn trí nhớ khiến nụ cười trên mặt hắn cứng đờ. Thân hình lóe lên, lần nữa xuất hiện đã ở bên trong căn phòng VIP số chín.
Để hắn kinh hãi là khi hắn vừa xuất hiện đã thấy Chu lão đứng chắp hai tay sau lưng giống như cười mà không phải cười nhìn xem mình. Vân Kỳ âm thầm kêu khổ, đối phương chỉ nhiều hơn mình vượt qua mấy lần thiên kiếp làm sao chênh lệch lại lớn đến thế.
Trần Minh Quân đầu cũng không quay lại nói: "Các chủ xin yên tâm, tự ta có chừng mực."
Hắn đã sớm đoán được Vân Kỳ sẽ xuất hiện ở nơi này, lúc trước khi buổi đấu giá bắt đầu Vân Kỳ từng nói tặng hắn ba vật trong phiên đấu giá cho nên hắn mới tự tin hô giá như vậy.
Dù vậy nhưng trân quý như Bàn Đào Trâm, đối phương tự nhiên không nỡ. Không chỉ có Bàn Đào Trâm, phía sau còn có tinh huyết của long tộc.
Nếu như đến giờ phút này Vân Kỳ còn không hiện thân cản lại hắn, hắn mới thật nghi ngờ đầu óc của vị các chủ này có vấn đề.
Vân Kỳ lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cười khổ nói: "Công tử, hay là thế này. Bàn Đào Trâm giá trị liên thành, Thanh Vân Các tặng không cho ngài nhưng còn long tộc tinh huyết...."
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù không nói hết câu nhưng ý đồ của hắn đã rất rõ ràng.
Trần Minh Quân gật đầu nói: "Yên tâm đi, toàn bộ dựa vào túi tiền."
Kỳ thực ý định của Vân Kỳ rất giống với tính toán của hắn, lấy trí thông minh của mình hắn tự nhiên không mong muốn đẩy mối quan hệ vừa thiết lập được với Thanh Vân Các vào con đường cụt. Long tộc tinh huyết xưa nay là vật hiếm có khó tìm, Thanh Vân Các trừ khi bị ngu mới hai tay tặng không cho mình.
Ép đối phương vào đường cùng, trở mặt còn chẳng bằng lưu lại một con đường lui cho cả hai bên, về sau còn có thể tiếp tục khai thác mối quan hệ này. Còn như đấu giá tinh huyết của Long Tộc đối với hắn không quan trọng, có cũng được mà không có cũng được, hắn chỉ muốn để Triệu Hạo ăn trái đắng thôi.
Ngày hôm nay đấu giá một ngàn bộ lục phẩm công pháp giúp hắn kiếm được một trăm vạn trung phẩm linh thạch, cộng thêm bán hai mươi tám bộ thất phẩm công pháp giúp hắn thu về thêm một trăm năm mươi vạn trung phẩm linh thạch. Với số tiền này đầy đủ hắn tu luyện một quãng thời gian rất rất dài, có lẽ cũng đủ cho năm mươi năm tu luyện.
Dù cho hắn tiêu tốn tài nguyên nhiều hơn người bình thường tại cùng cảnh giới ba ngàn lần nhưng hai trăm năm mươi vạn trung phẩm linh thạch không phải con số nhỏ. Toàn bộ Đại Lê thu thuế năm lăm cũng bất quá bằng ngần ấy mà thôi.
Về phần tinh huyết của Long Tộc, hắn cũng nghĩ nghĩ thử đấu giá một chút, chỉ cần giá tiền không vượt qua hai trăm vạn trung phẩm linh thạch hắn cũng có thể cân nhắc mua cho Chu lão dùng.
Trải qua một ngày suy nghĩ, hắn quyết định lựa chọn tin tưởng người này. Đưa ra quyết định như vậy hắn cũng rất bất đắc dĩ bởi vì bên người bây giờ người mà mình có thể dùng được, tin được cũng chỉ có một mình Chu lão mà hắn cũng không có khả năng mỗi lần muốn làm gì cũng phải tự thân đi làm như lần này. Quá nguy hiểm!
Ngọc bích vô tội, thất phu có tội!
Vân Kỳ không tiếp tục ở lại nơi này bởi vì tinh huyết của long tộc bán đấu giá cần đích thân hắn chủ trì, còn về phần Trần Minh Quân hắn cũng không lo lắng đối phương nuốt lời. Thanh Vân Các tu vi mạnh nhất cũng chỉ có một mình hắn, mà Chu lão hắn đánh cũng không lại. Lát nữa nếu Chu lão có cường thế ăn cướp hắn cũng vô phương ngăn cản, cùng lắm chạy đến chỗ hoàng thượng tố cáo đối phương.
Dạng này hắn cũng không muốn lắm, bởi vì đối phương là người của hoàng tộc cộng thêm việc không có chút tiền bôi trơn chỉ sợ hoàng thượng ngay cả mặt hắn cũng không gặp.
Cái này còn chưa tính toán chuyện gì to tát, vượt qua xong còn có một cửa cuối cùng là nhờ hoàng thượng chủ trì công đạo. Lấy hoàng thượng xưa nay sư tử ngoạm công phu, người nào nguyện ý nhờ vả.
Ở trong căn phòng số chín,
Trần Minh Quân cũng hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng Vân Kỳ còn muốn ở lại quan sát thêm một hồi nào ngờ đối phương vừa thấy mình đáp ứng liền đi. Vị các chủ này cũng quá tin tưởng mình đi, ngộ nhỡ mình nói lời không giữ lời thì sao.
Giống như nhìn ra công tử nghi hoặc, Chu lão giải thích: "Đại Lê mặc dù trên mặt nổi đối với các thương nhân có rất nhiều chính sách bảo vệ nhưng trên thực tế các thương nhân này nếu như muốn nhận được sự bảo vệ của triều đình thì ngoại trừ khoản thuế thu nhập hàng năm còn phải đóng thêm 'phí bảo kê' cho hoàng thượng...."
— QUẢNG CÁO —
Nghe xong Chu lão giải thích, Trần Minh Quân đối với người cha vợ này của mình càng thêm lý giải.
Thật sự quá hắc!
Bất quá bây giờ hắn cũng không có thời gian quan tâm lão cha vợ hắc hay bạch bởi vì trải qua một hồi chờ đợi không có người tiếp tục nâng giá cho nên Bàn Đào Trâm thuộc về hắn.
Hắn đứng lên nhìn xuống dưới khán đài Triệu Hạo, cười nói: "Ta nghe nói Triệu Dao Dao tiểu thư sắp đến ngày sinh nhật tròn mười sáu tuổi, Bàn Đào Trâm này liền coi như quà sinh nhật bổn công tử tặng cho tiểu thư đi."
Triệu Dao Dao giật mình, trong lòng tự hỏi vì sao đối phương lại làm như vậy. Nàng bây giờ xác thực rất cần có Bàn Đào Trâm để nhanh chóng tăng cường tu vi của mình. Nhưng đối phương rốt cuộc là người nào, tại sao lại dùng giá cao để mua Bàn Đào Trâm chỉ để tặng cho mình.
Không lẽ lại là một người thèm muốn dung nhan của mình?
Trường hợp này có khả năng lớn nhất thế nhưng nếu như thế vì sao lúc trước lại cùng nào tranh đoạt vật phẩm?
Suy đi nghĩ lại nàng chỉ có thể hiểu rằng đối phương cùng Triệu gia có ân oán cho nên không muốn để nàng đấu giá thành công hỏa hệ công pháp, nhưng đối phương cũng muốn lấy lòng mình cho nên mới đem Bàn Đào Trâm tặng cho mình.
Nghĩ như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể hiểu được.
Lấy tính cách của nàng ngày bình thường tất nhiên sẽ không tiếp nhận món quà này nhưng nghĩ đến Triệu Hạo ca ca ở trong gia tộc bây giờ tình cảnh nàng lại có chút do dự. Triệu Hạo ca ca sống trong gia tộc không tốt đẹp như mọi người nhìn thấy, mặc dù hắn thể hiện ra thiên phú yêu nghiệt của mình nhưng vẫn bị trưởng bối ở trong gia tộc chèn ép.
Lại thêm có kẻ thù ở trong tối năm lần bảy lượt âm thầm ám sát, vì vậy nàng cũng rất muốn nhanh chóng nâng cao tu vi trợ giúp Triệu Hạo ca ca.
Do dự một hồi, nàng cắn môi mở miệng nói: "Như vậy thì xin cảm ơn công tử tặng quà."
Triệu Hạo ca ca dù sao cũng không ở nơi này, mà cho dù hắn có biết được nàng nhận quà của người con trai khác, lấy giữa hai người tình cảm sâu đậm những năm này nàng chỉ cần giải thích một chút có lẽ Triệu Hạo cũng sẽ hiểu được nàng bởi vì nghĩ muốn trợ giúp hắn cho nên mới nhận quà.
Trần Minh Quân không quan trọng nói: "Lấy quan hệ của chúng ta, không cần khách khí như vậy."
Triệu Dao Dao không tán thành cũng không phủ nhận lời nói này, chỉ lặng yên nhìn về phía căn phòng số chín tự hỏi đối phương nói lời này là có ý gì. Hai người từng có quen biết?
— QUẢNG CÁO —
Không thể nào, nàng từ nhỏ đã được đưa đến Triệu gia nuôi dưỡng cho nên ngoại trừ Triệu Hạo cũng không còn người bạn nào. Bất quá đối phương vừa đưa tặng một món quà quý giá cho nên nàng cũng không tiện khiến đối phương mất hết cả thể diện.
Nhưng ở một phương hướng khác Triệu Hạo lại không nghĩ như vậy, sắc mặt hắn lúc tím lúc đỏ.
Ngọc Long trấn an nói: "Bình tĩnh một chút, có lẽ mọi chuyện không như những gì ngươi đang nghĩ."
Triệu Hạo siết chặt nắm đấm nói: "Từ khi ta nhận biết nàng, nàng sẽ không nhận đồ vật của bất kỳ người con trai nào khác."
Đúng vậy, trong ấn tượng của hắn Dao Dao sẽ chỉ nhận những món quà mà hắn tặng, còn như những kẻ khác nàng cho dù nhìn một cái cũng không. Vậy mà hôm nay nàng lại nhận quà từ người khác, hơn nữa còn không cùng đối phương phủ nhận có quen biết.
Lại nghe từ căn phòng số chín chuyền ra âm thanh: "Ngày trước, dưới cây phượng ngươi đánh ta bây giờ có rất đau đây."
Nghe được câu nói này, Triệu Dao Dao càng thêm kinh ngạc, nàng không lập tức trả lời mà lục lại trí nhớ.
Dưới cây phượng.....đánh người...
Trải qua một hồi nghĩ lại, Triệu Dao Dao khuôn mặt đỏ lên đứng bật dậy môi đỏ khẽ thốt lên: "Hóa ra là ngươi!"
Trần Minh Quân cười cười đáp lại: "Thế nào? Ngươi còn nói sẽ chịu trách nhiệm với ta, bây giờ ngay cả ta cũng quên?"
Ngọc Long nói khẽ: "Xong! Xong! Nguyên lai trên đầu ngươi từ lâu đã xanh!"
Triệu Hạo phẫn nộ gầm thét ở trong lòng: "Mẹ nó!"