Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 7






Trần Minh Quân ngồi ở trên giường rảnh rỗi không có việc gì làm đưa mắt nhìn quanh căn phòng, dù sao trước đây cũng đã từng tưởng tượng qua không biết bao nhiêu lần chính mình hóa thân vào nhân vật chính trong phim truyền hình cổ trang, tự mình suy nghĩ nếu như xuyên không sẽ như thế nào.

Bây giờ tự mình xuyên qua đến, hắn đối với mọi thứ đều tò mò.
Chỉ thấy, bên trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng, xa hoa tráng lệ, khí thế uy nghiêm, bên trong đồ vật cái loại đều được mạ vàng, trên bàn uống nước có một chiếc đèn hình hoa sen tựa như bạch ngọc chế tạo thành, bên trong đang đốt một viên đá xanh, khói xanh bay lên mang theo hương thơm lượn lờ trong điện.
Mặc dù không rõ ràng cho lắm bất quá giá cả của thứ này chắc hẳn cũng không rẻ, cẩn thận hít vào cảm thụ một phen hắn kinh ngạc phát hiện trong người một trận thần thanh khí sảng, tận sâu trong linh hồn cảm nhận được dễ chịu cùng thoải mái.
Thật thần kỳ!
Hắn thầm nghĩ, cho dù Địa Cầu công nghệ khoa học phát triển cũng không biết phải đi qua bao lâu nữa mới có thể chế tạo ra một loại hương thơm như thế này.

Bởi vì phổ thông hương thơm loại tốt nhất cũng chỉ có thể khiến người ta dễ chịu, dễ ngủ, ách...còn một loại khiến người ta cảm thấy kích thích.
Thế nhưng để đạt đến trình độ tận sâu trong linh hồn thoải mái dễ chịu như thế này, hắn vẫn chưa thấy qua.
Ken két.
Chu lão nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, một tay bưng lấy nóng hổi bát thuốc, tay còn lại khép cửa.
Đi đến bên giường hắn cũng không vội vàng cho Trần Minh Quân uống mà đem bát thuốc đặt xuống, một tay đặt lên trán đối phương kiểm tra xem có bị sốt hay không.
Lý y sư nói qua, trong khi còn công tử thương thế còn chưa khỏi hẳn rất dễ dàng xuất hiện một số loại bệnh khác giống như sốt một dạng.

Kiểm tra thấy không có vấn đề, hắn bàn tay nhăn nheo già nua khẽ lay động Trận Minh Quân cánh tay

“Công tử, đến giờ uống thuốc.”
Trần Minh Quân khẽ gật đầu, đối với Chu lão hắn cũng không có lòng nghi ngờ.

Chu lão vốn là thái giám theo hầu bên cạnh phụ thân hắn nhiều năm, phụ thân hắn từ nhỏ đến lớn đều do một tay Chu lão chăm sóc.
Làm thái giám trong cung nhiều năm, Chu lão tự nhiên đối với thể loại cung đấu, đế vương gia nội đấu, ám sát, tâm kế các loại đều nhận biết.
Trần Minh Quân trong lòng vui vẻ, có dạng này thuộc hạ sau này hắn không cần gặp phải ‘tai họa ngầm’ hoặc xác suất cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

— QUẢNG CÁO —
Chu lão bưng lên bát thuốc bắt đầu từng thìa từng thìa đút vào trong miệng Trần Minh Quân.

Nước thuốc chảy vào trong miệng mang đắng chát mùi vị, thuận theo cổ họng chảy xuống đến dạ dày thời điểm dược lực bắt đầu phát huy công dụng.
Nếu như có kính hiển vi sẽ có thể thấy được lục phủ ngũ tạng của Trần Minh Quân lúc trước bị nhị công chúa làm bị thương bây giờ đang nhỏ bé cùng hết sức chậm rãi khôi phục.
Hai người vừa uống thuốc vừa trò chuyện, Trần Minh Quân cũng nhân cơ hội này tìm tòi một số thông tin liên quan đến thế giới này.
Nơi này là một cái lấy cường giả vi tôn thế giới, có thể nói khắp nơi trên đất đều người người luyện võ, cho dù ở nông thôn bác nông dân cũng có võ công.
Hệ thống tu luyện Đại Lê Hoàng Triều phổ cập phân chia thành: Luyện Thể (Luyện Bì, Tố Huyết, Đoán gân, luyện cốt), Khai Mạch, Dưỡng Khí, Siêu Phàm, Nội Tàng, Đạo Thai, Pháp Tướng, Quy Nguyên, Độ Kiếp.

Cũng không như trong tưởng tượng khắp nơi trên đất đều là cường giả như vậy, đại đa số người tư chất không cao chỉ có thể dừng chân tại Luyện Bì Cảnh.

Một số ít người tư chất cao một chút thì Luyện thể cảnh đỉnh phong.
Giống như Siêu Phàm Cảnh, Đại Lê Hoàng Triều dân số mấy chục tỉ người nhưng đạt được đến cảnh giới này chỉ có một phần mười.
Pháp Tướng, Quy Nguyên được coi như phượng mao lân giác.
Còn như Độ Kiếp Kỳ, Đại Lê ngược lại có mấy vị Đại Nguyên Soái, Thừa Tướng, Quốc Sư....
Kẽo kẹt....
Cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, hai vị xinh đẹp tuyệt luân thiếu nữ nhẹ nhàng bước vào.

Trần Minh Quân vô ý thức quay ra nhìn, phát hiện một người trong đó mình đã từng gặp, nhị công chúa Lê Ngọc Anh.
Ngày hôm nay nàng vẫn vậy, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp đến vạn hoa thất sắc, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng có thể khiến cho chúng sinh điên đảo.
— QUẢNG CÁO —
Nàng đem tóc dài buộc thành kiểu đuôi ngựa, mặc trên người một bộ tinh tế tỉ mỉ hoàng kim chiến giáp, trên hai đầu vai mỗi bên có một cái đầu rồng uy nghiêm mà bá khí.

Bên hông treo một thanh màu đỏ như máu bội kiếm , mảnh vải buộc trên trán theo gió nhẹ nhàng lay động khiến người cảm giác một cỗ hào hùng, nhiệt huyết.
Giống như một nữ chiến thần!
Đi bên cạnh nàng là một thiếu nữ trên người mặc quần áo màu trắng, thân hình không gầy không béo, đường cong tuy không đặc biệt đầy đặn nở nang nhưng lại tạo thành một sự cân đối hoàn hảo đến mức độ không thể bắt bẻ.


Khuôn mặt thiếu nữ không dính một chút không son phấn nào, trên người không đeo trang sức, tĩnh lặng như nước mùa Thu, giống như trên người không dính một hạt bụi phiêu dật thoát trần tiên nữ.
Nàng khuôn mặt trái xoan, mi thanh mục tú, mũi cao thẳng tắp vừa đủ, môi hồng xinh đẹp, tóc dài như thác nước chạm tới ngang lưng.

Cái cổ thiên nga, làn da trắng như tuyết, chiếc quần đùi ngắn để lộ ra hoàn mĩ không tì vết một cặp chân dài thẳng tắp giống như tiên hạc hóa hình, so với tại địa cầu trên tivi thường thấy Hoa Hậu đôi chân dài đều đẹp hơn.
Lấy Trần Minh Quân kiếp trước xông qua không biết bao nhiêu bụi hoa, nhìn qua không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, giờ phút này chứng kiến hai vị thiếu nữ xinh đẹp trước mặt cũng bị kinh diễm, đứng hình mất nhiều giây.
Lê Ngọc Anh cùng Lê Ngọc Kiều mỗi người một vẻ, tùy tiện một người mang đến Địa Cầu cũng đầy đủ nghiền ép hết tất cả hoa hậu thế giới, người xinh đẹp nhất thế giới, người hoàn mỹ nhất thế giới loại hình.
Đặc biệt là Lê Ngọc Kiều, người ta thường nói con gái đẹp nhất ở tuổi mười sáu trăng tròn.

Trên thân nàng mang theo một cỗ bắt đầu thanh xuân khí kết hợp với trơn bóng trắng như tuyết đôi chân dài khiến Trần Minh Quân nhịn không được nuốt nước bọt ừng ực và cần uống thêm nước tăng lực.
Đây là vợ ta a?
Thực sự quá xinh đẹp!!!
"Tiểu nhân bái kiến nhị công chúa, phu nhân." Chu lão đặt bát thuốc xuống khom người hành lễ.
Lê Ngọc Kiều xinh đẹp bước đến bên giường, lưu lại trận trận hương thơm, nàng cười yếu ớt nói khẽ: "Để ta đến đi."
Chu lão đánh cái giật mình, rất nhanh minh ngộ ý tứ của nàng vội vàng đứng sang một bên nhường chỗ.

Lê Ngọc Kiều cầm lên bát thuốc, môi đỏ khẽ mở, múc một thìa thuốc thổi thổi sau đó đưa đến trước mặt Trần Minh Quân.
!!!
Trần Minh Quân chưa load được, một mặt ngơ ngơ ngác ngác nhìn xem nàng.

Cũng không trách hắn sẽ biểu lộ như vậy, kiếp trước đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, đặc biệt khắc sâu ấn tượng Phan Kim Liên bón thuốc cho trượng phu.


Lại nói thông thường trong cốt truyện khởi đầu đêm tân hôn, không phải mỗi cái lão bà vừa xuất hiện cũng sẽ bày ra lãnh đạm một mặt với trượng phu hay sao? — QUẢNG CÁO —
Bất quá có câu nói hay lắm, chết dưới cây mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.
Hắn há miệng đem nước thuốc một hơi uống sạch, được nương tử đút thuốc cảm giác mọi đắng cay đều trở nên ngọt ngào.
Hứa huynh, Tổ huynh, các ngươi chịu khổ! Không như ta vừa xuyên đến đã hưởng thụ đãi ngộ bậc này.
Trần Minh Quân vui đến trong lòng nở hoa, mỗi một chén thuốc đưa đến cũng không chối từ.

Trước mặt nhiều người chứng kiến như vậy hắn cũng không tin Lê Ngọc Kiều giở thủ đoạn giống vị kia Phan Kim Liên.
"Khụ! Khụ!" Lê Ngọc Anh giả bộ ho khan, nàng cười cười nói: "Nhìn xem em rể đã không có việc gì, ta người này không làm bóng đèn."
"Nhị tỷ, đêm đã muộn, không bằng ngươi ở lại đây nghỉ ngơi một đêm ngày mai rồi trở về cung?" Lê Ngọc Kiều đặt bát thuốc xuống mỉm cười nói.
"Kinh thành tuy tàng long ngọa hổ, nhưng dám gây phiền phức cho ta chỉ sợ không có ai lá gan lớn như vậy." Lê Ngọc Anh cười như vạn hoa nở rộ.
"Vậy để ta tiễn nhị tỷ." Lê Ngọc Kiều đứng dậy áy náy nhìn về phía Chu lão nói: "Cái kia, Minh Quân liền phiền Chu lão.

Ta đi tiễn nhị tỷ một đoạn."
Trần Minh Quân: "???"
Chu lão vội chắp tay nói: "Phu nhân khách khí."
Lê Ngọc Kiểu gật gật đầu sau đó cùng Lê Ngọc Anh sóng vai mà đi, hai tên thị nữ đem cửa khép lại.
Trần Minh Quân: "???".