Xuyên Không Làm Huyện Lệnh Hoàng Gia

Chương 22




Cảnh Đế nhanh chóng chộp lấy địa đồ đánh thẳng vào đầu Lý Nguyên Chiếu.

Ông giận dữ hét lên: “Ngày thường ngươi đọc sách gì? Quốc gia đại sự mà coi là trò đùa sao!”

“Nếu thiên hạ thật sự có tiên nhân có năng lực như vậy, xưa nay đã không có nhiều người chết thế rồi!"

“Người là cái đồ nghiệt chướng vô dụng bất tài!”

“Quách khanh! Trở về đốt sạch đống sách linh tinh của nó cho trãm! Nếu trẫm còn nhìn thấy thì sẽ hỏi tội ngươi!”

Xe ngựa lại trở nên yên tĩnh, Lý Nguyên Chiếu và Quách Thiên Dưỡng rúc vào góc như một tiểu tức phụ bị uất ức.

Cảnh Đế lại cầm tấm địa đồ lên, cẩn thận xem xét...

Quách Thiên Dưỡng thức trắng cả đêm để chỉ đường cho phu xe.

Sáng sớm hôm sau, phụ tử Cảnh đế tỉnh dậy trong cơn mệt mỏi, họ đã thuận lợi tiến vào trong thành của huyện Đào Nguyên.
Lý Nguyên Chiếu không đợi được nữa mà xuống xe ngay. Nhìn quang cảnh xa lạ xung quanh, hắn há hốc miệng!

Cảnh đế thư giãn gân cốt, nhìn cảnh tràn đầy sức sống trước mắt, tâm trạng đã khá hơn nhiều.

Lý Nguyên Chiếu hưng phấn nói: “Ta nghe các sư phụ nói, phần lớn bách tính nhân gian không thích sạch sẽ, môi trường sống cũng vô cùng bẩn thỉu! Xem ra họ nói sai rồi!"

“Sớm biết thế này, bổn cung nên xuất cung từ lâu rồi! Chỗ này thú vị hơn trong cung rất nhiều!”

Cảnh đế nhìn Thái tử bằng ánh mắt đầy thâm ý: “Đi thôi, phía trước có khách điếm. Nhớ lấy, bây giờ trẫm là thương nhân, tên Lý Long, ngươi lấy tên Lý Nguyên đi, hắn tên Quách Đại.”

Lý Nguyên Chiếu vẫn còn đang nhìn xung quanh, lơ đấng gật đầu đồng ý.

Ba người tới một khách điếm, chưởng quầy nhiệt tình tiến lên đón: “Ôi! Vị gia này, ngài lại tới rồi! Lần này tới huyện nhập hàng đúng không?”
Cảnh đế gật đầu nói: “Phòng nhất đẳng, hai gian!” “Được ạl”

Quách Thiên Dưỡng theo Cảnh đế vào phòng cất hành lý rồi lặng lẽ đi vào phòng Lý Nguyên Chiếu.

Lý Nguyên Chiếu đang vừa nhìn vừa sờ khắp nơi, miệng không ngừng phát ra tiếng “chậc chậc”.

Khi chạy vào buồng trong, hắn vui vẻ nói: “Ấy! Ở đây có một cái giếng! Quách công công, mau mang chén tới đây cho bổn cung! Bổn cung muốn nếm thử nước giếng này!”

Gương mặt già nua của Quách Thiên Dưỡng nhăn lại.

Quả nhiên! May mà mình đã đề phòng rồi! Nếu không thái tử uống nước bồn cầu, người xui xẻo vẫn là hắn ta!

“Thái tử, đây là cái bô! Dùng rất tiện, ngài xem ở đây còn có dây kéo này! Kéo một cái là nước xả trôi vật bẩn!”

Mặt Lý Nguyên Chiếu thoáng hiện chút đỏ khó thấy, sau đó sự chú ý của hắn nhanh chóng chuyển qua sợi dây bên trên thùng nước.
Hắn không ngừng kéo dây, chơi vui vẻ.

Quách Thiên Dưỡng thấy vậy cũng yên tâm lui ra ngoài.

“Thiếu gia, hai tên thương nhân buôn gốm lần trước lại tới rồi, đang ở khách điếm!”

Nhóm người Cảnh đế mới vào thành, Trương Bưu đã nhận được tin tức rồi, vội vàng chạy tới huyện nha thông báo cho Phương Thượng.

Bây giờ Phương Thượng vẫn chưa dậy, đang nằm trên giường. Hắn lẩm bẩm: “Biết rồi, biết rồi.”

“Hai người đó mới đi chưa tới bảy ngày, thiếu gia có cần ta mang bọn họ tới không.”

Bảy ngày? Phương Thượng lập tức ngồi dậy, rồi lại nhanh chóng nằm xuống, bật dậy hơi mạnh...

Hai người này được lắm! Hai mươi cân trà mà họ bán hết trong bảy ngày sao? Trừ thời gian đi đường và thời gian làm

chuyện linh tỉnh khác, có thể chưa đến ba ngày đã bán hết!

Quả là thương nhân có bản lĩnh lớn, một sản phẩm mới mà nhanh thế đã bán ra được rồi.

Tiền tới rồi! Phương thiếu gia cũng lên tinh thần.

“Không cần mang tới! Thiếu gia ta tự đi gặp thần tài! Tiểu Đào! Thay đồ!”

Sau khi chậm rãi mặc quần áo xong, Phương thiếu gia ngồi kiệu đi tới khách điếm.

Thế nhưng hắn vừa mới xuống kiệu, mùi hôi thối đã đập vào mặt.

Hai tên sai vặt ở cửa không ngừng xách thùng nước ra vào, chưởng quầy cầm quạt đang dùng sức quạt ở cửa.

Phương Thượng vội vàng che miệng lại, đi tới gần chưởng quầy.

Chưởng quầy thấy huyện thái gia tới thì suýt chút nữa đã khóc lên, nhưng đang muốn nói chuyện lại bị Phương Thượng đã vào mông, suýt thì ngã.

“Chó mát! Bổn quan để ngươi trông coi khách điếm mà ngươi làm việc như thế à?”

“Bà nội nó chứ! Vỡ hầm phân à? Chuyện gì thế này?”

Thấy huyện thái gia tức giận, chưởng quầy vội vàng ôm chân hắn khóc lóc kể lể: “Lão gia à! Người đừng trách ta!”

“Không biết là tên chó má nào đã xả hết nước trong thùng nước! Bây giờ ta đang sai người bổ sung nước!”

Đúng lúc đó, ba người Cảnh đế cũng che miệng che mũi đi xuống lầu.

Thấy Phương Thượng mắng chưởng quầy, mặt Lý Nguyên Chiếu đỏ lên, lặng lẽ bước ra sau lưng Cảnh đế...