Cảnh đế lúng túng đứng yên tại chỗ.
Lời nói này khiến ông có chút gợi ý, nhưng nghe vào lại luôn có cảm giác bị gạt.
Trái lại, Lý Nguyên Chiếu nhanh chóng phản ứng lại rồi kêu lên: “Vậy ta đốt sách luôn không phải là bớt lo hơn sao?”
Phương Thượng thở dài, võ vai Cảnh đế, nói đầy ẩn ý: “Lão lý, tư tưởng của con trai ngươi có chút vấn đề! Muốn đốt sách... Ngươi xem..."
“Nghiệt súc im miệng! Đên phiên ngươi nói chuyện sao?”
“Ngày thường ta chiều ngươi quá, nay ngươi dám sinh lòng muốn đốt sách!”
Cảnh đế lớn tiếng măng, nhưng trong lòng lại thêm mấy phần bất đắc dĩ.
Tên Phương Thượng này rõ ràng là không muốn nhiều lời, nhất thời ông cũng không biết hắn không nói được nữa hay không muốn nói.
Lý Nguyên Chiếu lập tức ngậm miệng lại, u oán nhìn Cảnh đế. Phương Thượng cười ha ha: “Nặng lời rồi! Nặng lời rồi lão Lý, trẻ con mà!”
“Nhưng mà sau này không được đốt sách nữa! Trẻ con không được chơi với lửa!”
Lý Nguyên Chiếu trợn to mắt. Ai chuyên đốt sách cơ? Ngươi không nói lại bổn cung thì đi mách lẻo!
Làm người đi! Thế mà lúc trước bổn cung còn nghĩ ngươi tốt nữa! Quả nhiên là cặn bãt!
Sau đó, Lý Nguyên Chiếu lại, không nói một lời. Bốn người tiếp tục đi trên đường, nhưng là hai người phía trước trò chuyện vui vẻ với nhau, một già một trẻ phía sau lại ngậm chặt miệng, cúi đầu.
Cảnh tượng này quá kì dị, khiến người đi đường liên tục nhìn qua.
Trong nửa ngày, bốn người đã đi dạo hơn nửa huyện Đào. Nguyên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
Sau khi mặt trời lặn ở đằng tây, hai nhóm người chào từ biệt nhau.
Nhóm Cảnh đế quay về dịch trạm.
Lý Nguyên Chiếu chơi đùa một ngày, rất mệt mỏi, về thẳng phòng để nghỉ ngơi luôn.
Cảnh đế thì ngồi trong phòng, tấm địa đồ đặt trên bàn, ánh mắt đều là vẻ băn khoăn.
Quách Thiên Dưỡng đứng sau lưng ông như một cây cột gỗ, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, Cảnh đế đứng dậy cuốn tấm địa đồ lại, nói: “Ngươi ở lại đây trông coi Thái tử... Trẫm muốn đến huyện nha một chuyến.”
“Bệ hạ muốn đi gặp Phương Thượng sao?”
Quách Thiên Dưỡng hơi lo lắng, Phương Thượng chưa vào triều đã được Bệ hạ tin tưởng như thế, không phải là tín hiệu tốt.
“Chẳng lẽ bệ hạ cho răng Phương Thượng có cách giải quyết vấn đề lũ lụt thật sao?”
Cảnh đế hơi cau mày: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Tuy khó giải quyết được vấn đề lũ lụt, nhưng trẫm thấy cái vẻ đó của Phương Thượng, chưa chắc đã không có cách!”
“Chỉ là hẳn không muốn nói mà thôi, có lẽ là sợ kinh động đến triều đình.”
Quách Thiên Dưỡng khom người nói: “Lão nô ngu ngốc... Nhưng mà nô tỳ thật sự không dám tin Phương Thượng có thủ đoạn gọi được thiên lôi.”
“Nếu có bản lĩnh đó, chẳng phải hắn đã thành thiên nhân ròi sao? Nô tỳ thấy hơn phân nửa là hắn đang nghĩ tranh thủ cơ hội cuỗm tiền từ quốc nạn.”
“Việc Phương Thượng tham tiền là thật, nhưng hắn không muốn thăng quan cũng là thật!”
Trong giọng nói của Cảnh đế có chút tức giận: “Hản làm quan nhưng không hề có chí tiến thủ! Phương Thượng này quả thực đáng ghét! Sau khi lũ lụt kết thúc, bất kể hẳn có cách hay không, trẫm đều xách hän vào kinh!”
“Bản thân có tài lại không muốn đền nợ nước, có khác gì cầm thú đâu?”
“Nếu hẳn thích tiền, trãm có thể cho hẳn giàu nhất thiên hạ, cần gì phải co ở huyện Đào Nguyên!”