Trong bản gốc, có khi tác giả gọi nhân vật là Trần Mỹ Phùng, có khi tác giả gọi nhân vật là Trần Tứ Mỹ, để không phải lẫn lộn nhiều, thì mình sẽ lấy tên Trần Tứ Mỹ cho nhân vật này. Mình cũng sẽ đổi cách xưng hô, không gọi Trần Tứ Mỹ là “cô bé” mình sẽ gọi nhân vậy này là “cô ấy” nha.
—---------------------------------
Nội viện
“Nhìn cái gì mà nhìn chăm chú thế!”
Điền Kiến Trung hoảng sợ, anh ta quay đầu lại thì thấy là Trần Tứ Mỹ, thì đen mặt.
“Không thấy hả, tôi đang quét rác!” Anh ta cầm cây chổi quét lung tung trên mặt đất, tức giận trừng mắt nhìn Trần Tứ Mỹ.
“Quét rác?” Trần Tứ Mỹ khoanh hai tay lại, khinh thường, “Trời lạnh thế này lấy rác đâu mà quét, anh bị lạnh đến teo não hả? Tôi thấy anh cứ hướng nhà của Từ Sơn Tùng nhìn nhìn, anh nhìn cái gì?”
Nói xong, cô ấy cũng nhướng mày nhìn vào nhà. Trần Tứ Mỹ chỉ nhìn thấy cửa đóng kín mít, một nhà ba người ngồi trên bàn vừa ăn cơm vừa nói chuyện, không khí đầm ấm.
“Liên quan gì đến cô! Đồ điên!” Điền Kiến Trung quay đầu rời đi, anh ta xách chổi đi về phía nhà mình.
Trần Tứ Mỹ đuổi theo, kéo anh ta lại, “Anh mắng ai? Anh mới là có bệnh!”
Điền Kiến Trung thiếu chút nữa thì bị kéo đến té ngã, anh ta ổn định lại cơ thể, chửi ầm lên, “Hổ Nha, cái nha đầu c.h.ế.t tiệt kia! Cô có là nữ không, sao lại động tay động chân với đồng chí nam hả, cô như vậy sao có thể gả ra ngoài!”
“Liên quan gì đến anh? Tên điên?” Trần Tứ Mỹ dùng lời của Điền Kiến Trung để đáp lại anh ta, Điền Kiến Trung á khẩu không nói được gì.
Hai người này đấu khẩu đã là chuyện thường như cơm bữa ở đại viện, hàng xóm thấy nhiều thành quen. Chỉ có Kiều Hoa là không rõ, khi Kiều Hoa dọn chén đũa ăn xong đi ra ngoài, tò mò nhìn về phía hai người.
Chờ đến khi cô rửa xong chén đũa, hai người kia vẫn tiếp tục cãi nhau chí chóe.
“Hổ Nha! Hổ Nữu! Tôi nói một đứa con gái như cô, đừng có mà giả bộ làm người lớn, giả vờ cái gì không biết?”
Trần Tứ Mỹ cầm cuộn len trong tay ném qua Điền Kiến Trung. Cô ấy đứng lên, đôi mắt trừng lớn, nhưng cũng chỉ có thể cao đến n.g.ự.c của Điền Kiến Trung. Bộ dạng nhe răng, trợn mắt của Trần Tứ Mỹ hoàn toàn không có một chút uy hiếp.
“Anh phiền c.h.ế.t đi được, ai cần anh quản tôi làm gì! Còn có, tôi nói rồi, không được kêu tôi là Hổ Nha Hổ Nữu! Tôi có tên! Tôi tên là Trần Tứ Mỹ!”
“Phốc ~” Kiều Hoa vừa đi đến chỗ đám người, nhịn không được mà bật cười.
“Trần, Trần Thế Mỹ?” Kiều Hoa theo bản năng buột miệng thốt ra. Cô thề, cô không hề cố ý!
Mọi người ở đây sửng sốt, ngay sau đó, cả đám người liền cười lớn, “Hahaha ~ Trần Thế Mỹ! Trần Thế Mỹ?!!”
Trần Thế Mỹ (giản thể: 陈世美; phồn thể: 陳世美, Bính âm: Chén Shìmĕi) là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Kiều Hoa lúc này mới bình tỉnh. Trần Tứ Mỹ lấy tên này đã mười lăm năm, mười lăm năm nay không có ai thấy tên cô ấy có vấn đề gì, cho đến khi Kiều Hoa nói một câu, làm cho mọi người haha cười lớn.
Trần Tứ Mỹ hậu tri hậu giác hiểu được, cô ấy oa oa khóc lớn, mặt cũng đỏ lên, “Con muốn đổi tên! Con muốn đổi tên! Oa oa oa~”
Cô ấy nổi trận lôi đình, trong chốc lát thì nhìn Kiều Hoa, trong chốc lát thì nhìn bộ dạng đắc ý của Điền Kiến Trung. Trần Tứ Mỹ ủy khuất không nhịn được.
Thím Trần không hiểu mà nhìn con gái, thím ấy cầm cuộn len lên, “Được rồi được rồi, không phải chỉ là tên thôi sao. Tứ Mỹ nghe không phải rất hay a, vì sao lại muốn sửa? Cùng lắm thì về sau mẹ không cho mọi người gọi con là Hổ Nha nữa thôi.”
Anh trai của Trần Tứ Mỹ là Trần Nhị Thuận, lôi kéo thím Trần kể về Trần Thế Mỹ kể chuyện xưa cho thím ấy nghe. Nghe xong, sắc mặt của thím Trần đen như đáy nồi.
“Ai nha này, này…. Nhưng tên này đã làm giấy khai sinh, sao có thể sửa?”
Trần Tứ Mỹ gắt gao, “Con mặt kệ! Con phải sửa tên, con không cần gọi là Trần Thế Mỹ! Không cần ~”
Thấy thế, Kiều Hoa vội dẫn con trai chạy ra khỏi hiện trường.
Từ Sơn Tùng cũng đuổi theo, anh buồn cười nhìn hai mẹ con, “Em gặp rắc rối rồi.”
Kiều Hoa quay đầu nhìn anh, chột dạ nói, “Gần đây em phải trốn trong nhà cho thật kỹ.”
“Mẹ, ai gây họa?” Kiều Minh khó hiểu mà nhìn cô, “Vì sao lại phải trốn?”
“Bởi vì, mẹ lỡ nói sai rồi.”
“Kia, vậy mẹ trốn đi đâu?”
“Trốn trong nhà chúng ta nha.”
Kiều Minh nghe xong, khuôn mặt nhỏ căng chặt, cậu nhóc để ngón trỏ lên trên miệng mình, “Suỵt ~ Con sẽ không nói với mọi người là mẹ trốn trong nhà đâu.”
Con trai quá đáng yêu, Kiều Hoa nghẹn cười đến đau cả bụng.
“Con trai thật tốt, đến, mẹ hôn một cái nào.” Cô vừa chu miệng lên, cậu nhóc đã tự giác đưa mặt mình qua.
“Mẹ, con cũng hôn mẹ.” Kiều Minh nhón chân lên, tặng cho Kiều Hoa một nụ hôn ngọt ngào. Má trái một cái, má phải một cái, hai bên đều được hôn bằng nhau.
“ Ân, con trai thật ngoan.”
Trần Tứ Mỹ bị Kiều Hoa chọc tức bỏ đi, Điền Kiến Trung vui vẻ đứng ở đó nhìn đối thủ của mình gặp họa.
Cô dâu mới cưới về thật lợi hại, cư nhiên có thể chế trụ nha đầu c.h.ế.t tiệt, Trần Tứ Mỹ kia.
Anh ta không khỏi nhìn Kiều Hoa thêm vài lần. Đập vào mắt Điền Kiến Trung là hình ảnh hai mẹ con đang hôn nhau. Cả người cô đều phát ra tia sáng rực rỡ. Anh ta nghĩ đến cái gì, mặt vô cớ nóng lên, quay đầu đi.