Xuyên Không Thành Minh Tinh Trà Xanh Bị Người Người Ghét Bỏ

Chương 11: Nụ cười hoà ái thân thiện




Triệu Chi Ý không ngờ chuyện mình trốn trong quan tài sẽ bị nhiều người phá đám như vậy, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ. Cũng may cô là một con quỷ đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, cho nên không để bụng chút chuyện nhỏ này, trước hết cô phải nghĩ cách lắp lại đầu cho đứa nhỏ kia đã. Dù gì nó cũng đã chứa chấp cô một thời gian khi cô cần nghỉ ngơi lấy lại sức, cô cũng không phải là loại quỷ vắt chanh bỏ vỏ, tiếc là tìm tới tìm lui vẫn không thấy thứ gì thích hợp. Nghĩ nghĩ, cô tháo đai lưng ra, buộc lại cổ cho đứa nhỏ này.

Dàn host và khách mời bị tổn thương tinh thần nặng nề, đang ngồi bệt dưới đất nghỉ ngơi, cả buổi không lấy lại tinh thần, nhìn Triệu Chi Ý cẩn thận đặt con rối gỗ với cái đầu bị gãy trở lại quan tài, một bên lải nhải nói "xin lỗi đã làm đứt đầu mi", còn tháo đai lưng trên chiếc váy trắng xuống buộc đầu cho con rối gỗ? Trong lúc nhất thời mọi người đều có cảm giác một lời khó nói hết.

Tôn Hàm cáu tiết đến mức suýt chút nữa bỏ ghi hình, may mà Đường Nhất Ninh và đám Phan Phi kéo lại khuyên nhủ. Cô ả tuyên bố chờ ghi hình xong xuôi sẽ đi xem lại cảnh quay đó, Triệu Chi Ý sẽ phải lòi cái mặt chuột ra. Đến lúc đó cô còn có thể nhờ chuyện này mà lên bài lăng xê một phen, lợi dụng Triệu Chi Ý để gia tăng độ nhận diện. Cô ả sốt ruột, nóng lòng chờ xem Triệu Chi Ý bị "ném đá" tơi tả.

Nhưng Tôn Hàm nghĩ đến hình tượng nữ hán tử của mình đã bị hủy trong tay Triệu Chi Ý, đặc biệt là cô còn sợ đến phát khóc, hình tượng của cô ít nhiều gì đã bị sứt mẻ, hiện giờ thấy “thủ phạm” còn ở đây giả bộ thiện lương, càng tức hơn: “Chỉ là một con rối gỗ thôi, cô cần gì phải thế.”

Triệu Chi Ý vừa lòng vỗ vỗ tay, nhìn kiệt tác của mình gật gù: “Là tôi có lỗi với nó, cần phải thế.”

Tôn Hàm từ sợ hãi đến tức nổ đầu: … Có lỗi cái con mẹ mày á thứ đĩ!

Ả không chịu yếu thế, đi đến cạnh quan tài nhìn nhìn, quả nhiên thấy trên cổ rối gỗ được quấn cạp váy màu trắng, lại còn buộc nơ bướm nữa, nực cười.

Ả cười lạnh một tiếng, ai ngờ đúng lúc này, cái đầu của con rối gỗ vốn không nhúc nhích thế nhưng tự nhiên lại lạch cạch xoay về phía ả, hai hốc mắt trống rỗng như có linh tính, trừng trừng nhìn chằm chằm vào ả, cái miệng làm bằng khóa kéo còn cong cong lên tạo thành một nụ cười ma quái.

Ả sợ hãi chết đứng tại chỗ, nhất thời quên cả phản ứng, chờ khi hoàn hồn lại ả lập tức điên cuồng la hét, vội vàng giật lùi về sau rồi không biết vấp phải cái gì mà té cái oạch xuống đất.

Phản ứng sợ hãi của Tôn Hàm khiến đám Lâm Tiêu, Phan Phi sửng sốt.

Đường Nhất Ninh là người đầu tiên chạy tới đỡ Tôn Hàm: “Sao vậy? Có chuyện gì thế?”

Đám người Lâm Tiêu và Du Châu cũng xúm lại mặt ai nấy cũng đều mù mờ và lo sợ, Tôn Hàm run rẩy chỉ vào quan tài gỗ gào khóc: “Nó động đậy! Nó vừa động đậy! Con rối gỗ vừa cử động đấy!!!”

Mặt Tôn Hàm hoảng sợ như thật, giống như thật sự đã nhìn thấy thứ gì đó.

Mọi người quay đầu nhìn về phía quan tài gỗ, mặt mũi tái nhợt, vô thức nuốt nuốt nước miếng, không ai dám tiến lên xem thử.

Mà lúc này, Triệu Chi Ý đang đứng ngay cạnh quan tài lại càng bất ngờ hơn. Cô một thân váy trắng, nghiêng đầu ngơ ngác nhưng trông vẫn thật xinh đẹp.

Cô chớp chớp mắt nhìn bọn họ, lại cúi đầu nhìn nhìn quan tài gỗ, rối gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt chuyển đầu nhìn về phía cô, cái miệng làm bằng khóa kéo bây giờ đã trùng xuống, trông rất tội nghiệp.

Triệu Chi Ý:…

Cũng may cô không phải là đứa trẻ thật thà, nếu không lúc này không biết phải nói dối như thế nào: "Cô nói nó ư? Chắc là cô nhìn nhầm rồi, con rối gỗ động đậy chỗ nào? Vẫn bình thường mà?”

Tôn Hàm sụp đổ, gào toáng lên: “Chắc chắn nó đã động đậy! Chính mắt tôi nhìn thấy!”

Mặt Triệu Chi Ý kiểu "tôi chẳng biết gì hết”.

Tôn Hàm lòng như lửa đốt, nói không lựa lời: "Nhất Ninh anh phải tin em, anh Phi tin em đi! Các người phải tin tôi! Tôi thề tôi nhìn thấy thật! Con đĩ Triệu Chi Ý có vấn đề! Đạo diễn! Đạo diễn tôi không quay nữa!”

Triệu Chi Ý oan ức: “Sao cô lại mắng tôi? Tôi có dọa cô đâu, nó mới là kẻ đã dọa cô kìa.” Cô chỉ chỉ quan tài.

Rối gỗ: …

…………… Mẹ mày!!! Tôn Hàm lại khóc.

Cuối cùng bởi vì quá ầm ĩ, ekip chương trình đành phải bật đèn lên để hòa giải.

Ánh đèn sáng ngời, bầu không khí cũng mất đi vẻ ma quái. Phan Phi, Lâm Tiêu cùng mấy người Du Châu cũng nhích từng bước một tới cạnh quan tài, thấy một con rối gỗ nằm xiêu vẹo bên trong. Bây giờ nó trông như một vật vô tri vô giác bình thường, nhưng do không có tròng mắt nên nhìn vẫn thấy rờn rợn.

"Được rồi, đừng làm loạn nữa.” Phan Phi với tư cách là người chủ chốt trong chương trình, ra mặt cản Tôn Hàm lại: “Anh biết em với Tiếu Tiếu là bạn tốt, em rất ghét Triệu Chi Ý, muốn hành cô ta cho Tiếu Tiếu hết giận, nhưng công việc là công việc, cameras vẫn đang quay đấy, em tém tém lại đi!”

“Em nói thật mà, sao anh không tin em…”

“Thôi.” Phan Phi ngắt lời. Đêm nay hắn cũng bị giày vò đến mệt bở hơi tai, hồn vía bay mất hết, chỉ muốn sớm quay xong còn về nhà nghỉ ngơi: “Nếu em không muốn quay nữa thì về đi.”

Thật ra thì ấn tượng của Phan Phi về Triệu Chi Ý đã thay đổi không ít, người này dù trà xanh thật nhưng gan cóc tía, làm hắn bội phục sát đất. Hết cách rồi, hắn vẫn thích người có bản lĩnh.

Tôn Hàm: “…”

Ả chỉ là một diễn viên nhỏ tuyến ba, bình thường hợp đồng hợp tác rất khan hiếm, chương trình “Cuộc đua sinh tử” tuy rằng không phải là HOT, nhưng cũng có tỉ lệ lộ diện nhất định, nhờ hình tượng nữ hán tử lớn mật mà ả đã thu hút được một lượng người theo dõi. Ả không thể để mất công việc này, vì thế nên càng hận Triệu Chi Ý, hận không thể bóp chết cô ta! Lúc cô ta tự sát tại sao lại không chết luôn đi?!

Triệu Chi Ý vẫn cảm thấy mình rất vô tội, đã “đội nồi” hộ ma ông cụ, giờ lại phải “đội nồi” hộ bé rối gỗ, cho dù tâm địa cô thiện lương cũng không thể mặc cho người khác tùy tiện bôi nhọ, trong sạch của mình mà mình không giữ thì ai giữ hộ cho?

……

Nhiệm vụ kế tiếp Triệu Chi Ý không thể hiện tích cực như trước nữa, nhưng Phan Phi lại bắt chuyện với cô, còn muốn để cô dẫn đường khiến cô rất là khổ sở, cuối cùng tình yêu cuộc sống vẫn chiến thắng sự kính nghiệp.

Thứ bên trong kia cho cô cảm giác rất nguy hiểm, dường như một khi không cẩn thận là có thể bị ăn luôn —— kẻ đã cho cô cảm giác này cũng chỉ có nữ quỷ núi bên cạnh.

Rất nhiều lần cô thấy nữ quỷ đó ra ngoài kiếm ăn, khi ả há cái mồm to như bồn máu để lộ răng nanh nhọn hoắt đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ. Trong mắt ả đó chỉ có đồ ăn, một ngoạm xé xuống cánh tay con quỷ khác, cắn rách tung toé, điên cuồng đáng sợ, có thể nói là không còn tính quỷ.

Cô không giống ả, cô sống biết thưởng thức, tóm được ác quỷ trước tiên sẽ phân ra, tay là tay, chân là chân, sắp xếp xong mới kéo về mộ từ từ ăn.

Những ngày xưa đó thật vui sướng biết bao, ngẫm lại chỉ thấy xót xa.

Bây giờ cô biến thành một con người yếu ớt, còn là thứ không phải người cũng chẳng phải quỷ, kẻ bên trong thấy cô như vậy, có bắt cô lại ăn luôn không?

Triệu Chi Ý rất lo lắng, mạng mình phải tự biết giữ! Cho nên cô vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí đi sau cùng, không dám thở mạnh. Lâm Tiêu đi ngay trước Triệu Chi Ý, không biết tại sao, rõ ràng phía sau là người nhưng động tác lại nhẹ như không tồn tại, không nghe được cả tiếng hít thở hay tiếng bước chân, như một vong hồn, nhưng hắn quay phắt đầu lại thì lại thấy Triệu Chi Ý mỉm cười trấn an hắn.

Lâm Tiêu:…………

Hắn cảm thấy hắn không an tâm nổi :)

Nhưng hắn không nghĩ tới cái đáng sợ hơn còn ở phía sau!

Trong căn nhà đá rộng lớn, người phụ nữ đứng cạnh quan tài đá mang một khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, mái tóc dài xõa tung, nhắm mắt đứng đó, gương mặt không có chút cảm xúc nào, an tĩnh như đã chết.

Mà trên cổ nó đang treo một chiếc chìa khóa.

Không ai dám đi lên lấy!

Bị mọi người xô đẩy, Lâm Tiêu thật cẩn thận leo lên lấy xuống, người phụ nữ tưởng đang ngủ đột nhiên mở mắt, đó là cặp mắt kiểu gì ý, rõ ràng là đôi mắt của con người, nhưng còn không có nhân tính bằng con rối gỗ ban nãy, còn đáng sợ hơn nữa! Hắn cứng đơ tại chỗ, não chết tạm thời, không nhớ nổi gì hết, chỉ biết: Xong rồi, xong rồi, hắn chết chắc rồi, hắn chắc chắn bị ăn tươi nuốt sống luôn rồi!

Ngay sau đó, người phụ nữ nhếch môi, lộ ra một nụ cười âm (thân) u (thiện) ma quái (khả ái).

“Á a a a a a ——!!!”

Lâm Tiêu co cẳng chạy mất dép, đám Phan Phi, Du Châu cũng không chịu chậm chân, chạy toán loạn ra ngoài như ong vỡ tổ, chờ khi bọn họ chạy ra mới phát hiện, Triệu Chi Ý đã sớm trốn mất dạng?!

Triệu Chi Ý?

Triệu Chi Ý lúc này đã chạy đến cổng công viên giải trí!

Đương nhiên cô chạy trốn không phải vì sợ hãi, mà là am hiểu sâu sắc đạo lý: Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt!!