Trong số những bức thư được gửi đến nhà, tôi không ngần ngại gì mà mở ngay phong bì có đóng dấu gia huy nhà nam tước Valois. Vậy là Caelan đã giữ lời.
“Kính gửi Oscar del Miro, hầu tước Muscaria,
Cầu chúc cho phước lành của thần linh luôn bên ngài. Quả là vinh dự lớn nhất của tôi khi được tiếp đón ngài hầu tước tại tệ xá của mình.
Vào lúc ba giờ, ngày 3 tháng 11, mong ngài có thể đến dự tiệc trà cùng chúng tôi. Tôi rất mong chờ sự đồng hành của ngài, khi chúng ta cùng thưởng thức một tách trà ngon bên những câu chuyện thi vị.
Mong chờ hồi âm từ ngài.
Caelan Valois, nam tước Northbert.”
…****************…
Vào những ngày không rảnh rỗi để đi gặp Alistair hay Luciano, tôi còn có một trách nhiệm nữa: đi thăm doanh trại của quân đội.
Nhà del Miro là gia tộc hầu tước, vậy nên trách nhiệm bảo vệ biên cương cũng thuộc về chúng tôi. Từ thuở lập quốc, khi thánh tổ hoàng đế vẫn còn bận rộn cầm quân chinh phạt, nhà del Miro đã luôn sát cánh bên ngài và bảo vệ nhữg vùng lãnh thổ chúng tôi chiếm được. Bên cạnh tước hiệu Hầu tước Muscaria, Oscar còn một vị trí nữa là tướng quân vùng biên cương phía Nam.
“Hầu tước Oscar!” Người chỉ huy doanh trại niềm nở chào ngay khi nhận ra người vừa đến là ai. “Ngài cất công tới tận đây sao, thật quý hoá quá.”
“Nếu không trực tiếp tới đây, ta làm sao có thể thấy rõ mọi việc được chứ.”
Vụ việc ở phiên xét xử do Caelan Valois mở ra lần trước có liên quan đến lính biên phòng. Trong quân ngũ, kể cả một anh lính quèn cũng có thể gây ảnh hưởng rất nhiều đến uy tín của tất cả. Dù gì thì gì, khẩu lệnh muôn đời ở lực lượng bảo vệ an ninh thuộc quốc gia này cũng là “một người vì mọi người, mọi người vì một người”. Hiện tại, vì tội của mình mà anh ta đang bị giam trong nhà lao. Sau khi đi một vòng tham quan doanh trại và kiểm tra chế độ của những người lính, tôi mới bước thẳng đến nhà lao đặc biệt dùng cho các sĩ quan.
“Francis Verne.” Tôi từ tốn gọi tên, “ta có thể trò chuyện cùng nhau đôi chút chứ?”
“Ngài là người đầu tiên tới thăm tôi đấy.” Verne ngước lên, đôi mắt anh ta khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải rùng mình. Chúng đỏ ngầu, hai quầng thâm khiến chúng trở nên sâu hoắm. Tôi vẫn còn nhớ gương mặt anh ta trước kia - rõ ràng khi ấy, dù đã trải qua thời gian bị tạm giam, Verne vẫn còn cái vẻ anh tuấn của một chàng thanh niên độ hai mươi tuổi.
“Anh ở trong đây chắc cũng không dễ dàng gì.” Tôi hơi quỳ xuống, đặt tầm mắt mình ngang với Francis. Những người lính canh lo sợ cho cái đầu gối khốn khổ của tôi đã vội ngăn lại, nhưng tôi đã cứ thế khoát tay và bảo họ để mình yên.
“Ngài hầu tước có muốn vào đây ngồi thử không?”
“Vô lễ!” Một người lính suýt chút nữa thì chọc cả cán thương vào Verne.
“Khẩu súng mà anh đã dùng để bắn là súng của quân đội phát cho. Anh biết mà, luật của chúng ta đã nói rằng người lính không được phép chĩa súng vào thường dân không có phòng vệ.”
“Có hề gì chứ?! Hắn cướp vợ của tôi!” Verne gào lên. “Lính lác
“Ngài hầu tước, ngài vẫn chưa có vợ mà đúng không? Ngài chưa bao giờ phải lo nghĩ tới việc kiếm đủ tiền nuôi gia đình mình như chúng tôi, nên quả nhiên ngài cũng làm gì hiểu được
“ĐỪNG có lấy sự yếu kém trong lý trí của mình làm bia đỡ đạn.” Tôi nghiêm giọng. “Con người khác loài vật ở sự tự chủ. Verne, nghĩ kĩ về hành động của mình đi, xem anh có đáng được gọi là con người không hay chỉ ngang với loài cầm thú.”
Không còn lời nào để nói, tôi thở dài, quay người rời đi. Tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác - phải đi cho kịp giờ uống trà với Caelan. Nhưng việc vẫn chưa hẳn đã xong tại đấy - quay sang người quản lý, tôi tranh thủ nhắc nhở ông ta về việc giáo dục lại lính của mình cho kĩ, và chính tôi cũng sẽ gửi bác sĩ chuyên nghiên cứu về tâm lý đến quân y. Đúng là việc mẹ đẻ ra việc con, có làm nữa chứ làm mãi cũng chẳng bao giờ hết việc.
Nhà Valois của Caelan trước đây cũng nằm trong biên chế bá tước, nghĩa là những người này cũng được phép cai quản đất của cả một tỉnh lớn. Tuy nhiên, vì cụ nội của anh khiến các quý tộc khác khó chịu trong lúc soạn thảo đạo luật thuế và đất đai, họ đã bị lấy lại tước hiệu, sau ân xá thành giáng cấp, và đất của họ được cắt một phần cho nhà del Miro ở gần đó. Tại sao lại là del Miro mà không phải gia tộc khác? Bởi vì quyền quản lý phần lớn lúc đó nằm trong tay gia tộc của chúng tôi. Về lý mà nói thì Caelan đáng ra phải căm tôi lắm, nhưng chính nhà del Miro đã giúp nhà Valois được ân xá, nên thành thử chúng tôi vẫn luôn cố giữ hoà khí trong mối quan hệ giữa hai nhà. Gia huy của chúng tôi thậm chí còn được thiết kế khá tương đồng, với một số motif nhà Valois lấy từ nhà tôi, ví dụ như hoa hồng và mặt trời.
Khi vó ngựa của tôi kịp gõ lên sỏi đá nhà Valois, hoa ở trang viên được dày công chăm sóc trong lồng kính của họ đã được mang ra tiếp đón tôi. Những bông hoa này chỉ có thể sinh trưởng ở vùng nhiệt đới, không lí nào mà giữa tiết trời đã bắt đầu hạ nhiệt độ như lúc này chúng lại nở đẹp đến thế được.
“Cảm ơn vì lời mời của anh, nam tước Valois.”
“Cảm ơn vì đã chấp nhận lời mời của tôi, ngài Oscar. Chúng tôi rất vui được tiếp đón ngài hôm nay. Và, xin hãy gọi tôi là Caelan.”
Nói đoạn, Caelan bắt đầu đưa tôi đi tham quan cơ ngơi nhà anh ta. Mỗi căn nhà tôi đi qua đều có những bài trí, dù đơn giản đến đâu, cũng thể hiện sở thích cũng như gu thẩm mỹ của chủ nhà. Vừa đi, tôi vừa tranh thủ nhìn một vòng quanh dinh thự Valois. Xung quanh có rất nhiều motif hoa lá, đoán hẳn là gia tộc này chuộng những thứ cỏ cây, lấy thiên nhiên làm thú vui. Hình như họ cũng là dinh thự có nhà kính to nhất, dù cho cơ ngơi không đồ sộ như những nhà vương công quý tộc khác. Căn phòng khách cũng rất nhã nhặn - hoa nở đầy trên những gối đệm tinh xảo, nở trong cả ấm và tách trà.
“Tiếp đón rất chu đáo đấy. Bộ ấm trà rất tinh xảo. Màu sắc… rất hoài niệm, nhỉ.”
Bộ ấm trà này có màu mắt của tôi, màu men xanh lá. Có lẽ anh ta cố tình chọn màu này vì biết người mình sẽ uống trà cùng là ai.
“Tôi đã nhận được thư từ hoàng gia. Cảm ơn những lời nhận xét có cánh của ngài, thưa ngài Oscar.”
“Ta chỉ đơn giản là báo cáo một cách trung thực những gì đã diễn ra.”
Tôi vẫn hơi ngần ngại chưa muốn với lấy mấy cái bánh nho nhỏ xinh xinh trên mấy tầng đĩa sứ mà Caelan đã chuẩn bị. Nhưng Caelan quả là người nắm bắt tâm lý rất giỏi - anh ta lập tức với lấy một chiếc bánh cho vào miệng, khiến tôi cũng cảm thấy an tâm hơn khi nhón lấy mấy cái bánh hoa quả.
“Ngài Oscar rất thích đồ ngọt, phải không ạ?”
“Thật ngại quá, nhưng… quả đúng là như vậy.”
“Xin đừng ngại. Chính tôi cũng rất thích đồ ngọt. Ngài có biết không, đường rất tốt cho não bộ, chính vì thế nên những người phải suy nghĩ nhiều mới phải ăn ngọt nhiều. Ngài Oscar cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
“Ừ-ừm…” tôi đã cầm đến chiếc bánh phủ kem thứ hai trên khay khi Caelan nói thế. Không hiểu sao cái cách anh ta nhìn mình ăn lại giống Alistair đến thế… có điều, nếu Alistair là thằng bạn nghịch ngợm thì Caelan có dáng vẻ của một người chị kế hơn. Chính xác là chị kế. Thấy tôi cứ lần chần muốn nói gì đó mãi, anh hỏi:
“Có chuyện gì sao, ngài Oscar?”
“Ta chỉ… ta đang nghĩ về Francis Verne.”
“À, anh ta.” Caelan cụp mắt. “Anh ta… làm sao ạ?”
“Ta đã đến thăm anh ấy.” Không giấu diếm gì, tôi kể lại toàn bộ cớ sự ngọn ngành cho Caelan. Vừa nghe, anh vừa gật đầu, thỉnh thoảng lại chau mày đăm chiêu.
“Chuyện đó…” Caelan thở dài. “Ngài Oscar biết đấy, không phải ai trong quân ngũ cũng có cùng xuất phát điểm. Tất nhiên, những người đi lính để lo cho gia đình không thiếu, nhưng những người… trong giới quý tộc chẳng hạn, có vài cậu ấm đi lính, và nghiễm nhiên những người đó sẽ được đối xử tốt hơn trong tối. Điều đó cũng bao gồm cả việc cắt giảm chi phí đáng ra phải được đưa cho các anh lính thiếu điều kiện hơn. Tất cả là để làm vui lòng giới quý tộc mà thôi. Nên sẽ có những kẻ sinh ra bất mãn, và rồi… chuyện như Francis Verne xảy ra.”
“Có cả chuyện đó sao? Tại sao không ai nói lại hết vậy?”
“Ngài hầu tước, tôi rất trân trọng sự ngay thẳng của ngài, nhưng ngài thực sự nghĩ rằng ai cũng có thể thẳng thắn bày tỏ như thế sao? Không chỉ cần có sự can đảm, mà ngài cũng cần địa vị để làm thế.”
“Quân đội vốn đã có nhiều bất cập mà.” Caelan buột miệng. “À, không không, tôi không có ý nói rằng cách tổ chức hay cách làm việc của ngài Oscar là sai trái, nhưng mà…”
“Ta không để bụng đâu.” Thực ra nói không khó chịu là sai, nhưng tôi phải dẹp cái tôi qua một bên trước đã. ngôn tình sủng
“Xin lỗi. Vốn nghĩ là một buổi tiệc trà thân mật, vậy mà tôi lại khiến ngài phải bận lòng…”
“Caelan giỏi tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp dưới hơn ta nhỉ.”
“Tôi cũng chỉ cố gắng hết sức để làm việc trong khả năng thôi. Vả lại… cũng là ngài Oscar độ lượng, không chê cười địa vị hay cách làm việc của tôi.”
Tôi cười nhạt. Độ lượng hay không, về sau còn phải xem thế nào đã.
Nhưng trước mắt, như thế là tôi đã thành công xây dựng được mối quan hệ với hầu hết các nam chính của otome game này.