Xuyên Không Thành Phế Vật, Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Chương 111: Phiên Ngoại 1: Về Hiện Đại




Thời Không Châu.

Sau khi kết hôn, Dương Trường Miên và Hàn Ngọc Nhiễm đã lên lịch đi du lịch hết 38 châu.

Cậu vẫn phế nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm: “…” Kiếp công nhân, không tha một ai.

Thời Không Châu nổi tiếng với thuốc trường sinh, thuốc phát triển, thuốc suy nhược, thời không song song.

Dương Trường Miên muốn thử vận may xem, mình có thể trở về Trái Đất thăm Lý Mộng Khiết hay không. Cậu phải dắt chồng về ra mắt gia đình nhà mình như đã hứa.

[Có tí may mắn nào đâu mà đòi thử vận may.]

Đã trải qua vô số tai nạn lao động Miên: “…” Đúng thật, lỡ mà tìm trúng thời tiền sử thì có nước sống cùng khủng long, tuyệt chủng cùng khủng long.

Cho nên, nhiệm vụ này cậu giao lại cho chồng yêu nhà mình.

Hàn Ngọc Nhiễm đã biết cậu không phải người ở thế giới này, qua cách nói chuyện, ngôn từ, cách ăn mặc cũng như thói quen sinh hoạt thường ngày. Sống chung mấy năm, không muốn nhận ra cũng khó, cậu lại không đinh giấu diếm.

Thời Không Châu có rất nhiều lỗ hổng thời gian, đa số tu sĩ cũng xem như là lịch luyện mà tìm một lỗ chui vào, nếu dùng nhiều lần, thì sẽ bị hỏng cũng là bình thường.

Dương Trường Miên miêu tả một chút về thế giới cậu đã sống hai mươi mấy năm, ánh mắt đều là hoài niệm.

Hàn Ngọc Nhiễm thấy thế, một tay ôm lấy eo cậu, hôn một cái, tay còn lại chạm vào một lỗ hổng thời gian gần đó: “Đệ hãy nghĩ tới, người thân của mình thử xem. Có thể chúng ta có thể đến được nơi muốn đến.”

Dương Trường Miên hồi ức một chút về bạn thân. Lý Mộng Khiết lùn vô cùng, hai mươi hơn rồi mà vẫn lùn, ngoại hình thì rất là đáng yêu, mắt to môi đỏ, mái tóc đen mềm mại, vẻ ngoài thánh khiết trái ngược với tính cách chả ra gì-

Roẹt roẹt roẹt!



Lỗ hổng bắt đầu hút hai người vào, Dương Trường Miên và Hàn Ngọc Nhiễm ôm chặt lấy nhau, bị hút qua đi.

Trái Đất thời hiện đại năm 20xx.

Bắc Thành.

Lý Mộng Khiết vắt chéo chân nằm trên giường đọc truyện. Dương Trường Miên đột ngột mất tích làm cậu lo sốt vó đi tìm, nghỉ việc cũng là cậu viết đơn giùm. Nhưng có giấc mơ hôm nọ, cậu đã không còn lo lắng nữa, có vẻ như, Trường Miên đang sống rất tốt ở bên kia bầu trời.

“Không biết Trường Miên thế nào rồi-Ặc!”

Rầm!

Lỗ hổng thời không đột ngột xuất hiện, quẳng Dương Trường Miên và Hàn Ngọc Nhiễm ra ngoài.

Hàn Ngọc Nhiễm thân thủ tốt, nhảy qua một bên, đưa tay muốn kéo cậu thì đã chậm. Dương Trường Miên đã đè phải người ta: “…”

Dương Trường Miên mắt mũi đầy sao xẹt bị Hàn Ngọc Nhiễm kéo qua kiểm tra, may mà không sao, đầu óc vẫn bình thường.

“Khụ khụ!”

Lý Mộng Khiết ho khan, đột ngột có người đè bẹp mình cảm giác không dễ chịu chút nào: “Đứa chó nào dám đánh-Trường Miên?”

Dương Trường Miên phục hồi tinh thần lại sau khi say không gian, lập tức nhào qua ôm bạn thân, khóc thút thít: “Mộng Khiết! Mình nhớ cậu lắm lắm luôn!”

Lý Mộng Khiết cũng cảm động không kém: “Cậu mà còn không buông ra là mình xuống hòm thật đó.”

Dương Trường Miên vô tình buông tay: “…” Cái nết với cái mặt, vẫn khác nhau như vậy.



Cạch!

“Bé Mộng Khiết, anh nghe nhà em có tiếng vang-”

Lại là giọng nam trầm thấp đó: “…Mấy đứa, chơi cosplay à?”

Dương Trường Miên sững sốt, không thể tin vào mắt mình: “Thầy Khúc?”

Hàn Ngọc Nhiễm: “…” Ngồi xuống nói chuyện được không vậy, hắn nghe không hiểu.

____

Phòng khách.

Dương Trường Miên giới thiệu cho Hàn Ngọc Nhiễm hai người ngồi đối diện: “Ngọc Nhiễm, đây là Lý Mộng Khiết, bạn thân của em. Còn người kia là thầy Khúc, Khúc Sở Vân, thầy giáo của tụi em.”

Khúc Sở Vân cười tủm tỉm sửa đúng: “Là bạn trai của Mộng Khiết nha, bạn học Dương, lâu rồi không gặp.”

Lý Mộng Khiết: “…” Ai mướn trả lời?

Dương Trường Miên lập tức nhảy qua đề tài, khoe chồng: “Hàn Ngọc Nhiễm, chồng của em, ảnh vừa mới tới, có nhiều điều không hiểu, mong hai người chỉ dạy.”

Khúc Sở Vân: “Vừa mới tới? Người rừng?”

Ký Mộng Khiết: “Mặc đồ cổ trang mà, chắc là tộc thiểu số.”

“…” Hai người này, không đáng tin cậy chút nào, giờ cậu muốn quay xe về Thiên Phong đại lục ghê.