Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét

Chương 96: Hôn lễ của anh




Sáng hôm sau, Lý Tiểu Sở vội vàng rời khỏi quán bar trước khi anh thức dậy. Vì thế khi anh tỉnh giấc cũng không hề hay biết rằng đã từng có sự xuất hiện của cô nhưng anh cũng không khỏi thắc mắc sao bản thân anh lại ở đây, cùng lúc ấy Trác Vỹ gõ cửa bước nhìn cậu bạn thân thần sắc khác hẳn đêm qua mà không khỏi hiếu kỳ.

- Dậy rồi đó hả? Lần đầu tiên tôi thấy cậu uống say đến vậy đó - Trác Vỹ nói.

- Cậu đưa tôi lên đây à? - anh hỏi.

Trác Vỹ cau mày, rõ ràng là tên này không nhớ những gì đã xảy ra đêm qua mà Lý Tiểu Sở cũng biến mất rồi? Rốt cuộc hai người này đang là mối quan hệ gì vậy?

- Cậu không nhớ gì sao? - Trác Vỹ hỏi.

- Không nhớ, đừng hỏi nữa tôi phải về công ty - anh nói.

Thẩm Hoắc Nam bỏ mặc Trác Vỹ mà vào nhà vệ sinh, sửa soạn chỉnh chu đến công ty vì 2 tuần nữa là hôn lễ của anh diễn ra nên công việc phải nhanh chóng hoàn thành để không làm chậm tiến độ công việc của 2 tuần tới. Anh đến công ty trễ hơn thường ngày, vừa vào đã thấy cô chăm chỉ làm, những nhân viên khác cũng không ngoại lệ mà được đốc thúc đẩy nhanh tiến độ công việc.

Trong lúc mọi người chuẩn bị nghỉ trưa, thì Lưu Thiên Vũ đến mang cơm trưa cho anh. Khi đi ngang qua bàn làm việc của cô thì cô ây dừng lại, vui vẻ nói chuyện.

- Thư ký Lý, ừm…hai tuần nữa là hôn lễ của tôi, cô đến dự nhé! -

Lưu Thiên Vũ đưa cho cô chiếc thiệp cưới được thiết kế riêng, cô gượng cười nhận lấy gật đầu hứa sẽ đến. Lưu Thiên Vũ mỉm cười vào phòng làm việc của anh, cô mở thiệp cưới ra xem nhìn tên anh trên thiệp cưới mà lòng đau không thở nổi.

Cô sợ bản thân không kìm chế nổi mà bật khóc tại đây, liền cất thiệp cưới vào cố gắng làm việc.

_________________________

Tan ca, cô nhanh chóng dọn dẹp mà chạy về nhà cô không muốn chạm mặt với anh. Cô thất thần trở về nhà, Lý Phong nhìn thấy cô như vậy liền từ nhà bếp chạy ra hỏi:

- Tiểu Sở em làm sao vậy? Không khỏe sao? -

Lý Tiểu Sở ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt đã ngấn lệ, nghe Lý Phong hỏi cô cũng không kìm chế được mà khóc lớn.

- Làm sao vậy? Nói anh nghe -

Cô ôm chầm lấy người trước mặt mà tiếp tục khóc, cô vừa khóc vừa trả lời:

- Chúng ta ra nước ngoài nha anh, em không muốn ở lại đây nữa, chúng ta đi đi có được không? -

- Được được, anh sẽ sắp xếp mọi chuyện, rời khỏi đây nhanh nhất có thể, đừng khóc nữa -

Lý Phong đau lòng ôm lấy cô vào lòng mà an ủi, tuy anh không hiểu rõ sự tình nhưng có lẽ đã ngầm phỏng đoán được. Người có thể khiến cô khóc thương tâm như thế chỉ có một người. Vậy thì những lo lắng của anh đã thật sự thành hiện thực, cậu ta đã quay trở về và có thể sẽ cướp lấy cô gái trong lòng anh đi.

Nhưng, tình huống này là gì đây? Sao Tiểu Sở lại khóc thương tâm như thế? Cậu ta đã làm tổn thương cô gái của anh sao?

Sau một lúc, vì khóc quá lâu cô đã bắt đầu đuối sức đến không khóc nổi, thấy vậy Lý Phong liền bế cô vào phòng nghỉ ngơi.

____________________

Sáng hôm sau, Lý Tiểu Sở đi làm với tâm trạng mệt mỏi, cô cũng viết đơn xin nghỉ việc xong mà đem đến trước mặt anh. Anh đang tập trung làm việc liếc thấy đơn xin của cô liền ngước lên nhìn cô.

- Nghỉ việc? Lý do? - anh hỏi.

- Trong đơn tôi đã có nêu lý do rõ rồi ạ, hơn nữa gần đây sức khỏe tôi không tốt, không thể duy trì chất lượng công việc -

Cô chỉ cúi ngầm mặt không dám nhìn anh, vì sợ anh sẽ thấy được đôi mắt còn hơi sưng của cô, cũng như cô sợ bản thân không kiềm chế được mà bật khóc trước mặt anh.

- Ra ngoài, tôi duyệt sau -

Vừa nói dứt lời anh lại tiếp tục làm việc mà không quan tâm đến cô, cô cũng quay lại làm công việc của mình.

Mọi chuyện cứ như thế, cho đến 3 ngày trước khi hôn lễ của anh diễn ra thì anh đã duyệt đơn xin của cô và cho cô nghỉ. Nhưng trước khi cô rời đi anh vẫn không quên nhắc đến mối quan hệ mập mờ của anh và cô phải tiếp tục duy trì. Cô chỉ ậm ừ cho qua vì lời hứa này chắc chắn cô không thực hiện được.

Cô trở về nhà chuẩn bị hành lý cũng như đặt vé máy bay, sau khi thấy anh hạnh phúc bước vào lễ đường cô sẽ lên đường đến một đất nước khác. Một nơi xa lạ, nơi mà chưa từng có kỷ niệm của anh và cô.

____________________

Đêm trước ngày cưới, đồng hồ đã chuẩn bị điểm sang ngày mới nhưng Thẩm Hoắc Nam vẫn còn ngồi ở bàn làm việc, mắt hướng về phía mà cô vẫn thường ngồi làm việc.

Trác Vỹ ngồi ở ghế sofa mà không khỏi thở dài cùng với đó là thắc mắc, hai con người này quá rắc rối làm anh cũng muốn loạn theo họ vậy.

- Thẩm Hoắc Nam hiện tại cậu có hạnh phúc không? - Trác Vỹ hỏi.

Anh trầm ngâm không trả lời Trác Vỹ mà cũng dùng câu hỏi đó tự hỏi chính mình. Hạnh phúc? Từ ngày cô phản bội anh, anh đã chẳng cảm thấy hạnh phúc thêm lần nào nữa.

- Cậu nói hận nhưng ánh mặt cậu chỉ toàn là yêu thương, cậu yêu cô ấy. Vậy thì tại sao lại cứ làm khổ chính mình vậy? Nói ra nỗi lòng của mình khó đến vậy sao? Cậu cứ nói hết ra để nhẹ nhàng đi một chút không được à? -

- Nói? Cô ấy sẽ không cười tôi là một kẻ ngốc hay sao? Bị phản bội đến mà vẫn yêu cô ấy, nhưng tôi là yêu Lý Tiểu Sở đơn thuần của lúc đầu, không phải con người mưu mô đó - anh trả lời.

- Được, tôi chịu thua cậu rồi mau về nghỉ ngơi thôi, ngày mai sẽ bận rộn lắm -

Nói rồi Trác Vỹ đứng lên định ra về nhưng thấy anh vẫn không chịu nhúc nhích liền quay lại nhìn, cảm nhận được ánh nhìn của đối phương anh nhắm mắt lại không nhanh không chậm đáp lời.

- Tôi nghỉ ở đây, cậu về đi -

Trác Vỹ không muốn đôi co thêm, liền lặp tức ra về vì ở nhà còn có người đợi. Thẩm Hoắc Nam đứng lên bước đến phòng ngủ riêng, nằm sấp lên giường gửi lấy chiếc chăn mềm, mong rằng mùi hương của cô vẫn còn sót lại nơi đây.

- Lý Tiểu Sở anh lại nhớ em rồi, anh đúng là kẻ ngốc mà đúng không? Sao có thể yêu em đến vậy? Đám cưới anh em sẽ đến cướp anh đi chứ? Anh tin Tiểu Sở của trước kia có thể sẽ làm như thế, sẽ không để anh lấy người khác. Tiểu Sở…anh đợi em đến…phá hôn lễ -

_____________________

Đứng nhìn bản thân trước gương Lý Tiểu Sở cố gặng ra nụ cười thật tươi nhưng không thể. Cô thở dài nhìn bình thủy tinh chứa những chú hạt và ngôi sao trong tay, sau đó bước ra ngoài cùng Lý Phong đến hôn lễ của anh.

Lý Phong đợi cô bên ngoài, cô tự mình vào trong nhìn thấy tấm hình cưới của mình mà không khỏi quặng lòng. Nếu năm đó mọi chuyện không chuyển biến xấu đi, có lẽ bây giờ cô gái chung ảnh cưới với anh đã là cô.

Đúng lúc, anh đi ra ngoài nghe điện thoại cô nhanh chóng đuổi theo anh. Đến khi anh nghe điện thoại xong, xoay người lại đã thấy cô đứng đó. Anh im lặng không nói gì, anh muốn xem cô sẽ nói gì với anh.

- Hoắc Nam…anh mặc vest chú rể…rất đẹp, cái này…của anh -

Cô gặng ra một nụ cười khó coi, đưa cho anh chiếc bình thủy tinh trên tay. Thẩm Hoắc Nam nhìn chiếc bình thủy tinh đầy sao và hạc của cô anh rất tức giận, thay vì níu kéo anh thì cô lại làm những thứ vô nghĩa này.

- Cô đem thứ vô nghĩ này làm quà đám cưới sao? - anh hỏi.

Cô sững người lại, vội vàng đáp:

- Không phải, đây là quà riêng em làm…cho anh, anh nhận lấy có được không? -

- Cái thứ vô dụng này…cô đem nó biến khỏi mắt tôi -

Anh mở nắp bình thủy tinh ra rồi đóng mạnh tay khiến cô không trụ vững mà làm rơi, tiếng thủy tinh vỡ hệt như trái tim đang tan nát. Mảnh thủy tinh còn làm cô bị thương, anh nhìn thấy nhưng rồi cũng bỏ đi.