Nam Trường Tư và Bạch Thuần ngồi gần một hồ nước, nơi đây thấy vì chỉ có bóng tối sâu thẳm thì hồ nước lung linh bóng hình của ánh trăng sáng. Ánh trăng chiếu sáng khăp hồ, bên trong hồ có rất nhiều hoa sen nhưng chưa nở mà chỉ có nụ.
Không gian này do Bạch Thuần điều khiển vì vậy việc khống chế ngày đêm hay vạn vật trong nơi này đối với cậu đơn giản.
Khung cảnh thơ mộng thế đấy, Nam Trường Tư và Bạch Thuần ngồi trước bờ hồ, nhìn nhau.
Bạch Thuần: “Có vẻ sắp tới chúng ta sẽ không có những khoảng thời gian bình yên như vậy, anh bây giờ hãy tận hưởng nó đi.”
Bạch Thuần có cảm giác rằng sắp tới sẽ có một chuyện gì đó sẽ vượt qua tầm kiểm soát của cậu. Cậu sợ rằng khi ấy mình và Nam Trường Tư sẽ không có khoảng thời gian tươi đẹp bên nhau như lúc này.
Nam Trường Tư: “Không sao, miễn là có em bên cạnh dù là đi vào cửa tử anh cũng đồng ý.”
Nam Trường Tư ánh mắt thâm tình nhìn Bạch Thuần, cậu cũng nhận ra được tình yêu của Nam Trường Tư dành cho cậu lớn tới nhường nào.
Bạch Thuần trao cho Nam Trường Tư một nụ hôn đầu nhẹ nhàng và sâu lắng, không mang theo chút hơi niệm tình dục nào cả chỉ có tình yêu đơn thuần trong sáng của cậu thôi. Nam Trường Tư ôm lấy cậu, đáp trả nụ hôn.
Nụ hôn chỉ diễn ra vỏn vẹn 10 giây nhưng 10 giây này họ như trao cho nhau cả con tim và đặt tính mạng của nhau lên hàng đầu.
Nam Trường Tư: “Anh yêu em.”
Đây là lần đầu tiên Nam Trường Tư chính thức thổ lộ tình cảm của mình, trước đó anh cũng không nói rõ tình cảm của mình nhưng 2 người vẫn ăn ý mà không nói đến nó.
Bạch Thuần:“Em cũng yêu anh.”
Bạch Thuần cười cười đáp lại lời tỏ tình muộn màng này, bởi lẽ họ đã nhận ra tình cảm này từ trước rồi. Không khí nơi đây như bao trùm bởi màu hồng của tình yêu, đây là có thể là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Bạch Thuần.
Hai người cứ như vậy mà ngồi ngắm ánh trăng dịu hiền trên mặt nước, những đoá sen e thẹn chưa chịu từ bỏ rào cản che đi vẻ đẹp của mình.
Nam Trường Tư và Bạch Thuần ở trong không gian cả một ngày trời, lúc hai người rời khỏi cũng đã tối khuya rồi, hai người đã ăn trong không gian nên không cần ăn tối nữa mà lên giường ôm nhau đi ngủ kết thúc một ngày bình yên.
Tại khu dành cho tiến hoá giả của căn cứ, nơi này được xây dựng sau khi lật đổ được phe Triệu An Hoà, nơi đây là nơi mà các tiến hoá giả của căn cứ sinh sống, nơi đây được chia thành những căn nhà lớn, mỗi nhà ít nhất 10 phòng cho 10 tiến hoá giả sinh sống.
Những tiến hoá giả hàng đầu vẫn lựa chọn sống tại đây, nơi đây cung cấp thức ăn, nước uống và điều kiện sinh hoạt tốt nhất, ngu gì mà không ở. Đây là nơi ở chung của tiến hoá giả, kể cả cấp cao hay thấp đều có thể sinh sống chung với nhau.
Những tiến hoá giả muốn có sự riêng tư hơn thì lựa chọn một nơi nào đó trong khu căn cứ mà sinh sống.
Mộc Linh là một tiến hoá giả quan trọng của căn cứ, vì vậy được đặc cách ở phòng có điều kiện tốt hơn nhiều tiến hoá giả khác nhưng đâu ai biết rằng cô ta chỉ dựa vào hệ thống mà biết trước được cốt truyện.
Trong căn phòng rộng rãi thoáng mát, khăp nơi là những đồ dùng sinh hoạt tốt nhất như là tủ lạnh, ghế sô pha, giường size lớn,… Mộc Linh đang ngồi trên giường cắn móng tay lo lắng, hiện tại cô ả chưa thể nào tiếp cận được Nam Trường Tư nữa.
Lúc cô đi thăm dò thì phát hiện Phương Khả không có theo đuổi Nam Trường Tư như trong cốt truyện mà là đang ở bên cạnh người yêu là nữ của mình khiến cho Mộc Linh vui mừng hết sức vì không cần phải tốn sức tách rời hai người.
Nhưng cô ả hiện tại vẫn chưa nói chuyện được với Nam Trường Tư nữa chứ nói gì là làm hắn ta yêu cô. Người đàn ông này lần đầu nhìn thấy cô đã nổi lên hứng thú vì Nam Trường Tư quả thực là quá hợp khẩu vị của cô vì vậy nên mới quyết tâm tiếp cận Nam Trường Tư.
Hệ thống: “Mộc Linh, cô tốt nhất nên tìm cách mà tiếp cận Nam Trường Tư, nếu không chiếm được tình yêu của hắn và được hắn giúp đỡ lên cấp thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ hoàn thành được nhiệm vụ.”
Hệ thống hơi mất kiên nhẫn với người phụ nữ ngu xuẩn này, hiện tại đã hơn nửa tháng nhưng ả ta vẫn chưa tiến hành được một xíu nhiệm vụ.
Mộc Linh: “Nhưng hắn ta ít ra khỏi nhà quá làm sao mà ta tiếp cận được!”
Mộc Linh hơi bực mà đáp lại cái hệ thống vô lý này. Cái tên nam chính này còn núp ru rú trong nhà kêu cô đi thu phục hắn.
Hệ thống: “Đó không phải việc của ta, tốt nhất cô nên tăng tiến độ nhiệm vụ đi, cô cũng biết là nếu nhiệm vụ bị phán định là không thể hoàn thành thì cô sẽ bị giày xéo linh hồn đến khi linh hồn tan biến.”
Khi nghe hình phạt khiến Mộc Linh mặt tái mét, thật sự là cô không muốn nhận phải cái kết cục này xíu nào.