Khi Bạch Thuần bước xuống thì nơi đây rất hoang vắng, trời đã tối đèn đường đã phát sáng lên chiếu rọi lên hai con người đang nắm tay nhau bước vào cửa chính của sân huấn luyện.
Khi mới mở cửa, ánh sáng từ đèn led chiếu tới tới hai người, ánh sáng dịu nhẹ không làm gay mắt chiếu lên đôi trai trai nhan sắc không phải dạng vừa kia. Bạch Thuần đứng đờ người vì tự nhiên mới bước vào thì trở thành tâm điểm của mọi người.
Nơi này rất đông, khách khứa ngồi ở khán đài phải lên đến ngàn người, những bàn tiệc sang trọng được bố trí một cách tỉ mỉ trông rất đẹp mắt. Trên trần nhà là những đoá hoa hồng nở rộ đủ màu sắc tươi thắm mùi hương của chúng làm Bạch Thuần thấy dễ chịu đi rất nhiều khi đứng trước không khí trang nghiêm như đi dự đám ma vậy.
Khắp nơi đều có hoa hồng tươi trang trí, những dải băng được quấn thắt nơ trang trí ở những dải lan can. Nam Trường Tư xoa xoa cổ tay của Bạch Thuần để trấn an, anh nắm tay cậu bước lên trên thảm đỏ bước vào trong trung tâm sân.
Những người được mời tới đây không phải là nhà quyền quý, thì chính là những kẻ có năng lực mạnh mẽ. Gần như những kẻ có máu mặt đều tập hợp ở tại nơi này, sự áp lực vô hình tạo nên cũng có.
“Hai tên kia là ai mà có thể khiến cho những người có thế lực mạnh mẽ kia đều phải tham gia vậy.”
Một cậu thiếu niên choi choi hỏi cha mình ngồi kế bên. Mới hỏi xong chưa kịp nhận câu trả lời đã bị ông nhéo tai mà nhỏ giọng nói
“Mày coi chừng cái lời nói của mày, nếu như để người khác nghe được là cái mạng mày không giữ được đâu.”
Ông ta thì thầm nhỏ vào tai thằng con ngu ngốc của mình. Ông và con trai vốn là từ căn cứ khác qua đây làm ăn, tại nơi này ông làm ăn phát đạt trở thành một người có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Nhờ đó mà cũng biết chút ít về hai người dưới kia.
“Hai người đó có thể nói là lãnh đạo cấp cao của căn cứ bà Lam Tinh còn phải đến chút mừng thì mày nghĩ hai người bọn họ có thân phận gì? Cái người mặc vest đen kia chính là người chống lưng cho Lam Tinh.”
Thằng con nghe xong liền hiểu rằng người có thể khiến cho bà Lam Tinh đến dự hôn lễ chắc chắn không phải người bình thường. Bà ta trong căn cứ phải gọi là chiếc ghế lãnh đạo ngồi vào không dứt ra được là nhờ cái người đứng phía sau bà ta.
Cậu con trai có ngu đến đâu cũng từng nghe lời đồn thổi về Lam Tinh cộng thêm ông bố của mình nói vậy liền biết người này chính là kẻ đứng sau chống lưng cho bà ta. Cậu nghĩ đến đây mồ hôi hột chảy ra như mưa, ngọ nguậy nhìn xung quanh thấy không ai chú ý đến mình thì thở phào nhẹ nhõm.
Trong khi có một cậu thiếu niên nào đó đang lo sợ trong ngày trọng đại của Bạch Thuần, thì cậu lại đang rất hạnh phúc vì được người yêu tổ chức hôn lễ. Ở nơi cậu thì hôn lễ hay là lễ thành thân đều rất được chú trọng, đó không chỉ là thành vợ thành chồng mà còn là lúc mà hai người lập nên lời thề cao quý đầy thiêng liêng của cặp đôi phu thê. Nơi này hình như vẫn có lời thề đó mà trong mấy bộ truyện ngôn tình do thân thể này đọc thì toàn truyện máu chó lập lời thề bên nhau mãi mãi cũng thành công cốc.
Cậu hơi lo lắng vì đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện đó. Bạch Thuần bên ngoài thì vẫn giữ bộ dáng tiên nhân khó gần nhưng bên trong thì la hét cựa quậy phấn khích và vui sướng. Nam Trường Tư thấy cậu không được tự nhiên lắm nên choàng lấy eo cậu mà tự nhiên bước tới lễ đài ở giữa sân.
Ánh sáng từ khắp nơi chiếu về nơi hai người con trai đang đứng dưới đó. Ánh sáng nhẹ nhàng màu vàng trắng ngả lên hai con người sắp lập nên lời thề bên nhau trọn đời, khắp nơi u tối nhường lại ánh hào quang cho cặp đôi trẻ bên dưới đài.
“Bạch Thuần, con có đồng ý ở bên cạnh sẻ chia, yêu thương chăm sóc người bạn đời của con dù cho người con yêu có bệnh tật, ốm đau hay không?”
Bạch Thuần nghe ông nói vậy thì hơi hồi hộp nên chưa kịp đưa ra câu trả lời. Nên người chủ trì lễ cưới phải nói lại một lần.
“Con đồng ý”
“Nam Trường Tư, con có đồng ý ở bên người con yêu thương, lo lắng và chăm sóc suốt cả cuộc đời còn lại không?”
“Con đồng ý”
Khi hai người làm xong lời thề ước thì Nam Trường Tư đã trao cho Bạch Thuần một nụ hôn nồng nàn trước hàng ngàn con mắt. Tiếng vỗ tay vang lên nồng nhiệt đầy hào hứng trước sự thành đôi của hai người.
Nam Trường Tư lấy ra một chiếc hộp màu đen tuyền, lấy ra từ bên trong là một chiếc nhẫn cưới được làm từ kim loại mới, bền lâu sáng đẹp đeo lên ngón áp út bàn tay trái. Bạch Thuần cũng nhận lấy chiếc nhẫn y hệt cái mà cậu đang đeo trên tay mà trao lại cho Nam Trường Tư.
Hai người thực hiện tất cả những điều cần làm trong một lễ cưới đầy chính quy, cắt bánh kem nhiều tầng. Hôm này có lẽ như là ngày hạnh phúc nhất của hai người, khi mà hai trái tim đã trói buộc vào nhau giờ đây đã được thiên địa chứng giám mà mãi mãi không tách rời.