“Được rồi, bây giờ nói mấy chuyện này thì vẫn còn sớm lắm!”
Lâm Bắc Phàm mở mấy cái hộp ra, bên trong có một đống ngân phiếu và rất nhiều vàng bạc châu báu.
“Đây là tiền do Cáp Mộc vương tửcúa nước Đa La gửi tới, tổng giá trị là ba trăm hai mươi vạn lượng!”
Sau đó, hắn lại mở một cái hộp nhỏ ra, bên trong đều là ngân phiếu.
“Đây là số tiền mà gần đây ta lấy được từ trong tay đám nha nội kia, khoáng ba trăm năm mươi vạn lượng!”
“Tổng cộng là sáu trăm bây mươi vạn lượng, ngươi đem đí đi!”
Bạch Thanh Hoàn nhìn xấp ngân phiếu dày cộp và vàng bạc châu báu đầy ắp trong rương, cho dù trái tim có bình tĩnh cỡ nào cũng sẽ dao động.
“Ta thu lại câu vừa mới nói! Ta cảm thấy ở phương diện tham ô, chắc chắn ngươi là tên yêu nghiệt muôn đời khó gặp! cả thiên phú ở phương diện học hành và phương diện luyện võ của ngươi đều thua kém phương
diện tham ô rất nhiều!1′
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười đáp: “Quá khen rồi, ta có tham ô thêm nữa cũng chưa đủ!”
Bạch Thanh Hoàn hết nói nổi: “Như thế mà vẩn chưa đủ sao? Sao ngươi không tham ô luôn tiền quốc khố luôn đi cho rồi!”
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: “Ý hay đấy!”
Bạch Thanh Hoàng mang tất cả ngân phiếu và vàng bạc châu báu đi.
Ngày hôm sau, trong lúc tảo triều, Lâm Bắc Phàm nhận ra rằng nữ đế rất vui vẻ.
Vừa nghe xong lời chào của các quan viên trong triều, nữ đế đã không chờ nối nữa mà gọi: “Lâm ái khanh đâu rồi?”
Lâm Bắc Phàm đứng ra, chắp tay hành lễ, nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Có vi thần! Bệ hạ có chuyện gì muốn dặn dò ạ?”
Vẻ mặt nữ đế rất vui: “Không có chuyện gì quan trọng đâu, ta chỉ muốn nhìn ngươi một lát mà thôi, tiện thể thưởng cho ngươi vài thứ! Thưởng cho tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm…”
“Mười vò rượu Ngọc La cung đình!”
53,83% 2/7
“Mười hộp trà Hương Tinh cực phẩm!”
“Một đôi Ngọc Kỳ Lâm cực phấm!”
Rất nhiều phần thưởng được ban ra từ miệng nữ đế!
Vần ngang ngược như trước đây!
Vấn không có lý lẽ như trước!
Lâm Bắc Phàm cũng sững sờ!
Nữ đế bệ hạ, cho dù ngươi muốn ban thưởng thì cũng phái nói lý do đã chứ!
Ta không có thành tích gì, cũng chẳng làm được chuyện gì mà ngươi cũng thướng cho ta nhiều thứ như vậy sao?
Đúng là khiến ta… được ưu ái đến nỗi hoàng hốt!
Đã đạt đến mức khiếp sợ luôn rồi!
Trong lòng văn võ bá quan cả triều lại đang chửi con mẹ nó liên tục!
Lại nữa đấy à?
Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi thế?
Có thể đùng đột ngột như thế, đừng bất hợp lý như thế, đừng khiến người ta kích động như thế được không hả?
Bọn họ lớn tuổi rồi có hơi không đỡ được đâu!
Nhưng lúc này cũng không có ai đứng ra phản đối cá.
Bởi vì trước đây mồi lần bọn họ phản đối, người phải chịu thiệt đều là chính bọn họ.
Vì vậy, đám cáo già này đã nhận được bài học rồi, chỉ cần là chuyện không liên quan đến lợi ích chính của bọn họ thì bọn họ chẳng thèm tranh cãi làm gì.
Nhưng những ánh mắt đó vẩn không thể không đỏ lên.
Chết tiệt!
Sao lại cho hắn nhiều như thế cơ chứ?
Còn nhiều hơn cả những phần thưởng trước giờ gộp lại!
Kiếp trước tên này từng cứu nữ đế đấy à?
Hay là từng cứu giúp Đại Võ?
Cho nên nữ đế mới yêu thích hắn như thế đúng không?
Ta không ngưỡng mộ!
Ta thật sự không ngưỡng mộ chút nào!
Ta tuyệt đối không ngưỡng mộ đâu!
Nhưng đúng lúc ấy, có tiếng răng rắc vang lên, thì ra là một vị lão thần bất cẩn nghiến vỡ răng.
Còn các vị đại thần khác đều đang nghiến răng nghiến lợi.
Có người thì siết chặt nắm đấm, kiềm chê’ cơn kích động muốn đánh người của mình.
Ban thưởng khoáng mười phút, nữ đế mới dừng lại với vẻ chưa được thỏa mãn cho lắm.
Văn võ bá quan thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng xong rồi!
Đối với bọn họ mà nói đây đúng là cực hình mà!
Không có đao mà vân đẫm máu!
Lúc này, nữ đế híp mắt cười hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi có vừa ý với những thứ trầm ban thưởng không?”
“n sủng của bệ hạ đối với vi thần, vi thần đều cảm nhận được cả! Nhưng mong ngươi hãy thu hồi thánh mệnh!” Lâm Bắc Phàm nói trong sự lo lắng hốt hoảng.
“Tại sao? Chẳng lẽ ái khanh không thích sao?” Nữ đế không hiểu.
“Không phải! Cái chính là nhà ta chật hẹp quá, không chứa nổi!” Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ buồn phiền.
Ánh mắt nữ đế sáng lên, lớn giọng nói: “Được! Trầm lập tức ban thưởng cho ngươi một căn nhà, chuyên dùng đế cất những món kỳ trân dị bảo này!”
Văn võ bá quan: “Phụt phụt phụt!”
Các quan ghen tị đêh nỗi muốn phát điên lên rồi!
Lại còn định thường cả nhà nữa sao, nhà hắn ở chưa đủ to chắc?
Chỗ đó đủ cho hơn trăm người ở đấy, chỗ ở mà những đại quan đương triều như bọn họ được chia cho cũng chỉ như thế thôi!
Muốn sống ở căn nhà lớn hơn, gần hoàng thành hơn nữa ấy à, vốn chẳng có chỗ nào như thế đâu!
Ngươi còn định cho hắn một căn nhà chuyên cất mấy món kỳ trân dị bảo nữa cơ đấy, cho dù có ân sủng một người nhiều hơn đi chăng nữa thì cũng không thể làm như thê’ được!
Ngươi không sợ sẽ làm tổn thương tấm lònq của nhữnq lão thần bon ta hav sao?
Nỏi không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền. Tiếu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chua được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Thích 2
Thuồng
Binh luận