Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 112: Đi theo ta




Bọn họ đi suốt ngày đêm, không quản cực nhọc.

Hai người Mạc Như Sương không ngại mệt mỏi, sau mấy ngày cũng đã chạy tới kinh thành.

Sau đó, bọn họ lại tới gặp Lâm Bắc Phàm một lần nữa.

Lâm Bắc Phàm thấy hai người bọn họ cũng rất bối rối: “Không phải các ngươi nói sẽ về Ký Bắc sao? Sao bây giờ lại…”

“Lâm công tử, đúng là bọn ta đã về Ký Bắc! Nhưng vì có vài chuyện cần tới kinh thành giải quyết nên bọn ta không thế không quay lại!” Mạc Như Sương gặp được người mà nàng sáng nhớ chiều mong, tâm trạng rất kích động.

Quách Thiếu Soái cũng rất kích động, cuối cùng cũng có cơ hội đến đây ăn đồ ngon rồi.

Cho dù là đồ ăn thiu, thì hắn ta cũng đồng ý.

“Thì ra là như thế!” Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Ta còn tưởng sẽ không được gặp các ngươi trong một thời gian dài chứ! Nhưng nếu

đã đêh rồi thì nhất định hôm nay phải ở lại đây uống một ly với ta, bằng không tức là không nể mặt ta đấy nhé!”

“Cung kính không bằng tuân mệnh!” Hai người Mạc Như Sương mỉm cười.

Sau khi ăn xong bữa ăn mà bọn họ đã chờ từ lâu, màn đêm cũng buông xuống.

Hai người bọn họ theo Lâm Bắc Phàm vào thư phòng, đóng cửa lại, nói với vẻ thần bí: “Lâm công tử, lần này bọn ta đến đây là vì ngươi đấy!”

Lâm Bắc Phàm bối rối: “Đến đây vì ta sao?”

Mạc Như Sương nghiêm túc: “Lâm công tử, thật ra bọn ta không chỉ là đệ tử của Thiết Kiếm Môn mà bọn ta còn đang đi theo Ký Bắc vương điện hạ! Triều đình sắp sụp đổ, thế gian sắp loạn lạc, Ký Bắc vương điện hạ là người có tấm lòng nhân hậu, lo nước thương dân, muốn kết thúc thời thế loạn lạc ấy để bách tính được an cư lạc nghiệp, cuộc sống ấm no! Bọn ta thấy được hy vọng từ vương gia nên đã quyết định sẽ trung thành với vương gia!”



“Sau khi quay về, bọn ta đã tiến cử ngươi với vương gia, vương gia rất vui mừng! Vương

2/6

gia cám thấy ngươi không chỉ là anh tài hiếm gặp mà còn là người chung tay cùng đi trên một con đường với vương gia, cho nên vương gia muốn bọn ta đến đây mời ngươi gia nhập, cùng mưu tính việc lớn!”

Quách Thiếu Soái ra sức gật đầu.

Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm trở nên kỳ lạ, hắn dùng ánh mắt kỳ quái ấy mà nhìn hai người.

Hai người Mạc Như Sương lo lắng: “Lâm công tử, tại sao ngươi lại nhìn bọn ta như thế?’

Lâm Bắc Phàm mím cười: “Ta hiểu rồi, các ngươi là người của Ký Bắc vương! Chuyến này các ngươi đến đây làm người thuyết phục, muốn thuyết phục ta phản bội triều đình, quy thuận dưới trướng Ký Bắc vương, mưu đồ cướp ngôi đúng không?”

Lâm Bắc Phàm vừa nói ra bốn chữ “mưu đồ cướp ngôi”, sắc mặt của hai người Mạc Như Sương đều hơi thay đổi.

Bốn chữ này thuộc dạng vô cùng đại nghịch bất đạo, nói ra không cẩn thận sẽ rớt đầu!

Bất cứ ai cũng phái kiêng dè bốn chữ

cấm kỵ này.

Quách Thiếu Soái cãi lại: “Lâm Bắc Phàm, sao chuyện này lại là mưu đồ cướp ngôi được chứ?”

“Sao lại không phái?” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ngờ vực: “Chính các ngươi nói triều đình sắp sụp đổ, thế gian sắp loạn lạc… Tại sao trận loạn lạc này lại xảy ra? Chắc chắn là do triều đình bất ổn, quản lý sai lầm nên mới xảy ra loạn lạc!”

“Các ngươi còn nói Ký Bắc vương là người có tấm lòng nhân hậu, muốn kết thúc thời thế loạn lạc này để bách tính được an cư lạc nghiệp… Phải làm thế nào mới kết thúc được thời buổi loạn lạc này? Chắc chân là phải lật đổ triều đình, lật đổ sự thống trị của bệ hạ đương triều, để xây dụng nên một trật tự mới!”

“Sau khi lật đố triều đình, chắc chắn chính hắn ta sẽ bước lên làm hoàng đế, nếu không làm sao mà hắn ta thi hành chính sách mà hẳn ta muốn được? Ta không tin Ký Bắc vương không có dã tâm này!”



“Các ngươi nói thử xem, như thế không phải mưu đồ cướp ngôi thì là cái gì đây?”

Hai người bị phán bác đến nổi á khẩu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

3. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

4. Thập Niên Hoa Hạ Miên

=====================================

“Không cần biết ngươi lý giải việc này thê’ nào, nhưng tất cả những gì chúng ta làm đều là vì dân chúng trong thiên hạ! Ai làm hoàng đế không quan trọng, chỉ cần người đó có thế cho dân chúng được sống một cuộc sống thoái mái thì người đó chính là vị hoàng đế tốt, bọn ta sẽ ủng hộ người đó! Ký Bắc vương điện hạ chính là minh chủ mà bọn ta tìm kiếm!” Quách Thiếu Soái nghiêm túc đáp.

Mạc Như Sương khuyên giải: “Lâm công tử, hiện giờ nữ đế mê muội, gian thần ở khắp nơi, dân chúng lầm than! Ngươi sống ở kinh thành nên có lẽ không nhìn thấy mà thôi, ớ những địa phương khác ngoài kinh thành, tiếng kêu than của dân chúng đã nổi lên khắp nơi rồi! Các phiên vương đã sớm chiêu binh mãi mã, rục rịch nổi dậy! Trong giang hồ cũng chẳng thiếu những kẻ đầy rầy dã tâm, thiên hạ sắp loạn rồi!”

“Ngươi đứng trên triều đinh, trực tiếp đối mặt với gian thần và tham quan, không chỉ vô cùng nguy hiểm mà có thể còn bị rơi đầu bất cứ lúc nào! Hơn nữa, ngươi có hoài bão và tài năng như thế mà lại chẳng có đất để thể hiện, ngươi có cam tâm không? Chi bằng kịp thời quy thuận một minh chủ khác, để lại cho bản thân một đường lui! Vương gia chính là một vị

minh chủ như thế, hắn thương yêu bách tính, quý trọng người tài, rất nhiều người trong thiên hạ đầu quân cho vương gia!”

“Thế nên, Lâm công tử hãy gia nhập cùng chúng ta đi, ta tin rằng với tài năng của ngươi, nhất định sẽ được vương gia trọng dụng! Công cuộc xây dựng thiên hạ, sáng lập sự nghiệp vĩ đại đang ở trước mắt chúng ta!”

Lâm Bắc Phàm phất tay áo, nói với vẻ vô cùng bất mãn: “Các ngươi đùng nói nữa, đi theo ta!”