Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 125: Vụ làm ăn dầu tiên




Vừa gặp các quan, nữ đế đã nói thẳng: “Các ái khanh, nên thả thế tử hay là giữ hắn lại đây?”

Quan lại trong triều nhìn nhau, trong đó có một lão thần đứng ra chẳp tay nói: “Xin hỏi bệ hạ đã tra hỏi mục đích tới kinh thành của thếtử hay chưa…”

Nữ đế gật đầu: “Đã hỏi rồi! Hắn ta chỉ nói là nhàn rỗi, buồn chán nên đến kinh thành dạo chơi! Nhưng cục diện hiện giờ đang rối ren, hắn ta thân là con trai ruột của thân vương sao có thế tới kinh thành vào lúc nhạy cảm thế này được? Chắc chắn hắn ta có mưu đồ gì đó, rõ ràng là hắn ra đang nói dối!”

“Hơn nữa, hắn ta là thế tử, thân phận vô cùng tôn quý, chúng ta không thể dùng hình khi hắn không phạm tội gì cả, trầm nghĩ chắc chẳn cũng chẳng hỏi thêm được gì từ miệng hắn đâu! Vậy nên trầm mới mời các ái khanh tới để thương lượng đối sách!”

“Khởi bấm bệ hạ, vi thần cho rằng nên thả thế tử!”

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng ra, chắp tay lớn giọng nói: “Trước mắt, Võ Anh Kiệt vẫn đang là thế tử, mặc dù cha thế tử

cũng chính là Ký Bắc vương có dã tâm, song hiện giờ hắn ta vẫn chưa lật mặt nên coi như sóng yên biển lặng! Song nếu chúng ta tiếp tục giam giữ thế tử thì rất có thể sẽ khiến Ký Bắc vương tức giận, binh biến sẽ sớm xảy ra!”

“Một khi có binh biến thì hậu quả nó mang tới rất khó mà lường trước được!”

“Triều đình ta không những phải đối mặt với Ký Bắc vương mà còn phải đề phòng các phiên vương khác thừa nước đục thả câu! Rồi cả các nước khác bên ngoài Đại Võ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này! Đại Võ chúng ta phái đối mặt với kẻ địch đến từ khắp nơi, áp lực vô cùng lớn!”

“Cục diện hiện giờ đang vô cùng phức tạp, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, triều đình sẽ không chịu được đâu ạ!”

Quan lại theo phe Tiền Viễn Thâm cũng thi nhau lên tiếng.

“Không sai, nên thả thê’ tử ạ! Giữ thể tử lại chỉ càng rắc rối hơn!”

“Chi bằng thả thế tử ra để xoa dịu bên Ký Bắc vương!”

“Triều đình ta thực sự không chống đỡ được, hoàng triều cũng không chịu được đâu

2/6



ạ!”

Đúng lúc ấy, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng đứng ra.

“Khới bấm hoàng thượng, vi thần cho rằng nên giữ thế tử lại!”

“Đúng như Tiền đại nhân nói, giữthếtử lại về sau sẽ có rất nhiều tai họa! Song nếu chúng ta không giữ thế tử lại, liệu Ký Bắc vương có từ bỏ dã tâm của mình hay không? Không cần nghĩ cũng biết Ký Bắc vương chắc chắn sẽ không! Hắn ta lòng lạ dạ sói, đã ấp ủ kê’ hoạch hơn hai mươi năm, sẽ không từ bỏ dã tâm cùa mình chỉ bởi một thế tử đâu! Trận chiến này là không thể tránh khỏi!”

“Thế nên hiện giờ giữ lại thế tử chính là cách tốt nhất!”

“Chỉ giữ lại thôi chứ không giết, như vậy ít nhất còn có thế khiến Ký Bắc vương phải e dè! Hơn nữa nếu giữ lại thế tử thì chúng ta sẽ có cơ hội tra được nhiều thông tin hơn về Ký Bẳc vương thông qua thế tử, điều này rất có lợi để chúng ta chuẩn bị cho trận chiến!”

Quan lại theo phe Cao Thiên Diệu thi nhau đứng ra lên tiếng.

“Không sai, giữ lại thế tử chính là cách tốt nhất!”

“Vừa có thể khiến Ký Bắc vương phải kiêng kị, vừa giúp chúng ta chuẩn bị được nhiều hơn!”

“Trước mắt thì đây chính là cách làm thỏa đáng nhất!”

Mọi người ai cũng lên tiếng, lời người nào nói cũng rất có lí.

Nữ đếcũng đang do dự, nàng không biết phải làm thế nào.

Cũng bởi thế nàng mới mời các quan tới để thương lượng, kết quả vẫn không tìm ra cách giải quyết.

Đúng lúc đó, nàng nghĩtới một người, một người luôn khiến nàng bất ngờ khi nàng không để ý đến.

Nữ đế liếc nhìn người đang đứng ở phía cuối nhất, nở nụ cười rạng rỡ: “Lâm ái khanh, lời các vị đại thần nói đều rất có lí, ngươi có ý kiến gì không? Mau nói cho trẫm nghe xem!”



Lâm Bắc Phàm đang trộm lười biếng, nghe thấy nữ đế gọi tên chọt khựng người.

Ta lén lười có một chút thôi mà nữ đế cũng không bó qua cho ta là sao?

Lúc này, các quan trong triều đều yên lặng, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, đợi hấn đưa ra ý kiến.

Lâm Bắc Phàm đứng ra, chắp tay đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng Hộ bộ thượng thư Tiền đại nhân nói rất có lý! Thế tử Võ Anh Kiệt có thân phận vô cùng nhạy cảm, giữ thế tử lại e là sẽ chọc giận đêh Ký Bắc vương, từ đó dẫn đến thế cục chuyển biến xấu, triều đinh và nước nhà hồn loạn! Hiện giờ Đại Võ đang phải giãi quyết rất nhiều chuyện thật sự không thể làm lớn chuyện nữa đâu ạ!”

Hộ bộ thượng thư Tiền Viền Thâm khẽ nở nụ cười nhạt: “Lâm ti nghiệp nói chí phái, không hổ là trạng nguyên đỗ cả tam nguyên!”

Đây là lần đầu tiên hắn ta phát hiện ra Lâm Bắc Phàm lại hiểu chuyện và không còn ngứa mắt như lúc trước nữa.

“Thế nhưng lời của Lại bộ thượng thư Cao đại nhân cũng không sai!”

Lâm Bắc Phàm tiếp tục bẩm báo: “Ký Bắc vương lòng lang dạ sói, dù có thả hay giữ thế tử thì chắc chắn hẵn ta vẫn sẽ khởi binh, vấn đề chỉ nằm ờ việc thời gian sớm hay

muộn mà thôi. Giữ lại thế tử để hắn ta làm con tin thì có thể khiến Ký Bắc vương phải kiêng dè, đồng thời chúng ta còn khai thác được thông tin nội bộ từ thế tử nữa, điều này rất có lợi cho chúng ta!”

Hộ bộ thượng thư Tiền Viên Thâm không còn cười nổi được nữa.

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng chẳng vui vẻ gì.

Mọi người bắt đầu bất mãn.

“Lâm ti nghiệp, rốt cuộc ngươi đang nói đỡ cho ai đấy?”

“Lúc thì ngươi bảo thả, lúc ngươi lại báo giữ! Lão phu nghe mà rối hết cá óc đây này!”

“Rốt cuộc ý của ngươi là sao hà?”