“Suýt chút nữa ta đã mất đi tất cả vinh hoa phú quý, mất đi ân sủng của nữ đế, còn suýt mất luôn cá cái mạng này!”
“Hay nói một cách khác là suýt chút nữa ta đã mất đi tất cà!”
“Ta đòi một trăm vạn chí là một số tiền nho nhỏ thôi chứ có nhiều đâu?”
“Vương gia chỉ mất đi một trăm vạn, còn ta thì mất tất cả!”
“Theo một góc độ khác, chẳng lẽ mạng của thế tử không đáng giá một trăm vạn ư?”
Mạc Như Sương thấy xấu hổ tột cùng: “Lâm công tử, ta xin lỗi, ta đã hiểu lầm ngươi rồi! Không ngờ vì thế tử mà ngươi lại phải trà giá nhiều vậy, một trăm vạn quả thực không hề nhiều! Thật sự rất xin lỗi ngươi…”
Quách Thiếu Soái cũng thấy hổ thẹn: “Lâm công tử, xin lỗi ngươi, ta đã hiểu lầm ngươi rồi!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn khó coi như cũ: “Hừ! Các ngươi biết vậy là tốt! Hơn nữa các ngươi tường một trăm vạn đó ta được hưởng hết hay sao?”
Trông ánh mắt hoang mang của hai
người kia, Lâm Bắc Phàm nói trong sự bực tức: “Các ngươi ngu thật, có vậy mà cũng không hiểu! Văn võ bá quan trong triều đều không đồng ý, ta phải bỏ tiền ra đế mua chuộc họ, không thì ai sẽ đứng ra nói tốt cho ta đây?”
“Ồ đúng vậy đúng vậy! Lâm công tử nói đúng lắm!” Cuối cùng thì hai người kia cũng hiểu ra.
Không biết Lâm Bắc Phàm lấy đâu ra một cái bàn tính nhỏ, gõ lạch cạch: “Ta đã tính qua rồi, trong triều đinh có khoảng ba mươi người có tiếng nói! Bọn họ đều là những kẻ tham lam tột cùng, người nào cũng phải ba, bốn vạn lượng bạc mới mua chuộc được! Cứ tính theo vậy thì ít nhất phải bỏ ra chín mươi vạn!”
“Nếu gặp phái một kẻ cực tham thì thậm chí ba, bốn vạn cũng chẳng đủ! Ví dụ như Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu hay Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm mà ta quen, bọn họ đều cực kì tham lam, đã thế còn có xích mích với ta nữa! Nếu không bỏ ra báy, tám vạn thì không thuyết phục được bọn họ đâu! Khéo phải cần đến cả mười mấy vạn ấy chứ!”
“Cứ tính như thế thì một trăm vạn cũng không đủ, ta còn phái bỏ thêm tiền vào!”
Lâm Bắc Phàm cất bàn tính đi, hắn thở dài đầy tuyệt vọng: “Các ngươi nói xem, để cứu một thế tử không hiểu chuyện mà ta lổ biết bao nhiêu, lại còn bi người khác hiểu lầm, ta nào có được dề dàng gì cho cam?”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái bắt đầu thi nhau xin lỗi.
Mạc Như Sương nói: “Lâm công tử, do ta ngờ nghệch chẳng biết gì cả nên đã hiểu lầm ngươi, cho ta xin lỗi! về sau… về sau ta sẽ không bao giờ nghi ngờ ngươi nữa!”
Quách Thiếu Soái cũng cúi người xin lỗi: “Lâm công tử, xin lổi ngươi! Xin lồi, ngươi không sai, là do ta sai!”
“Các ngươi hiểu cho ta là được rồi!” Lâm Bắc Phàm than vãn.
Trông dáng vẻ tổn thương và đau buồn cúa Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương không khỏi thấy đau lòng, nàng khuyên hắn: “Lâm công tử, ngươi đã phải bỏ ra nhiều thứ vì vương gia và thế tử, việc này chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng! Nếu một trăm vạn không đủ thì ngươi cứ đòi thêm đi, ta nghĩ vương gia chắc chắn sẽ hiểu cho ngươi thôi!”
Hai mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: “Như vậy… được thật không đó?”
Trông thấy sắc mặt Lâm Bắc Phàm tốt lên, tâm trạng của Mạc Như Sương cũng được xoa dịu: “Lâm công tử, ngươi đã làm quá nhiều rồi, đừng để bản thân mình chịu thiệt! Dù ngươi không đòi nhiều thì ta cũng sẽ nói giúp ngươi, đây là những thứ ngươi đáng được nhận mà! Một trăm vạn không đủ vậy một trăm năm mươi vạn có đủ không?”
Lâm Bẳc Phàm cảm động lắm, hẳn bắt lấy tay Mạc Như Sương: “Như Sương, vẫn là ngươi đối xử tốt với ta nhất! cảm ơn ngươi!”
“ừm!” Mạc Như Sương đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Nàng cảm nhận được hơi ấm trên đôi bàn tay này, trong lòng cũng vì thế mà yêu thích vô cùng.
Lúc này, Quách Thiếu Soái đứng ra, nói một cách nghiêm túc: “Lâm công tử, ta cũng sẽ nói thêm vài câu giúp ngươi!”
Lâm Bắc Phàm đẩy cái mặt mẹt của hẳn ta ra: “Ngươi tránh qua một bên cho ta!”
Quách Thiếu Soái:
Cứ thế, hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái trờ về.
Bọn họ kể lại chuyện này trong thư và
gửi tới tay vương gia theo một con đường đặc biệt.
Vương gia đọc thư xong, tay chân run hết cả lên: “Đậu má! Một trăm năm mươi vạn, sao hắn không đi ăn cướp luôn đi?”
“Vương gia, sao thế?” Gia Cát tiên sinh lấy làm lạ hỏi.
Vương gia tức giận đưa thư cho Gia Cát tiên sinh: “Quân sư, ngươi xem xem, lòng tham của tên Lâm Bắc Phàm này quá lớn rồi! Hắn đòi tận một trăm năm mươi vạn mới chịu giúp bổn vương cứu Kiệt nhi ra!”
Gia Cát tiên sinh nghiêm túc đọc thư, đoạn báo: “Một trăm năm mươi vạn đúng là nhiều thật! Thế nhưng theo bức thư này thì một trăm năm mươi vạn này dùng đế mua chuộc quan viên trên dưới đê’ bọn họ lựa lời, như vậy cũng không tính là nhiều!”
Vương gia phất tay áo, không hề vui chút nào: “Ta chí sợ hắn cầm tiền rồi mà việc lại không thành, thế chẳng phải bổn vương sẽ lỗ sao?”
Gia Cát tiên sinh cười báo: “Vương gia đã quên rồi sao? Trước đó chúng ta và Lâm Bắc Phàm đã thỏa thuận với nhau có thể cọc trước ba mươi phần trăm! Đợi chuyện này
xong xuôi trót lọt trả nốt phần còn lại cũng được! Như vậy sẽ không bị tổn thất quá nhiều!”
Vương gia gật đầu, sắc mặt cũng đỡ hơn phần nào.
“Hơn nữa vương gia à, chúng ta có thể nhân cơ hội này đế thử xem thủ đoạn của Lâm Bắc Phàm thế nào!”
Gia Cát tiên sinh mỉm cười: “Hiện giờ thế tử đang bị triều đình giam giữ, bách quan văn võ trong triều lại không đồng ý thả người! Nếu Lâm Bắc Phàm cứu được thế tử trong tình cảnh bất lợi này thì chứng tỏ hắn là một nhân tài cực kì có năng lực! Bỏ tiền đế lôi kéo một nhân tài như thế cũnq đánq mà?”