Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 138: Đòi bái sư




Mọi người hô lên đầy kinh ngạc: “Đại sư đang… đột phá à?”

Lâm Bắc Phàm thầm quát một câu.

Tông Sư!

Chắc chắn đây chính là Tông Sư rồi!

Ấy thế mà Tịnh Đài đại sư lại trở thành một cường giả Tông Sư!

Phải biết rằng ờ thế gian này, Tông Sư chính là cao thủ đỉnh cấp nhất!

Dầu chỉ là Tông Sư Tam phẩm cũng đủ thể tung hoành thiên hạ rồi!

Tiếp đó, Tịnh Đài đại sư chắp tay, bước lên phía trước mấy bước trông như hẳn ta đang vượt thời không và đến trước mặt Lâm Bắc Phàm.

Khí thế xung quanh người hắn ta đã được thu bớt lại, có vẻ hắn ta đã trờ về trạng thái bình thường rồi.

Thế nhưng mọi người đều không dám coi thường lão hòa thượng này.

“Chúc mùng đại sư! Đầu trúc trăm thước, đại sư lại gần thêm một bước rồi!” Lâm Bắc Phàm chắp tay cười.

Thế nhung Tịnh Đài đại sư lại lùi lại một bước, tránh nhận lễ này của Lâm Bắc Phàm, đoạn nói với vẻ áy náy và e dè vô cùng: “Đứng trước mặt tiên sinh thì ta nào dám xưng đại sư, càng không dám làm tiền bối! Chí có người gan dạ, đầy lòng cống hiến và giàu lòng từ bi như thí chủ đây mới được xưng là đại sư! Chỉ có thí chủ mới là Phật chân chính giữa nhân gian!”

“Đại sư nói quá rồi!” Lâm Bắc Phàm xua tay.

“Đừng gọi ta là đại sư, cứ gọi tiểu tăng là được rồi!”

Tịnh Đài đại sư nói trong sự khâm phục vô ngần: “Nhờ có Phật pháp của tiên sinh mà tiểu tăng mới bùng tỉnh hiểu ra! Tiên sinh có ơn khai sáng, cứu rỗi đối với tiểu tăng! Thế nhưng hiểu càng nhiều thì lại càng thấy mình nông cạn! Không biết tiểu tăng có cơ hội nào để được bái tiên sinh làm thầy hay không, tiểu tăng mong được theo tiên sinh để học về Phật pháp tối cao?”



Nói xong, hắn ta còn cúi lạy Lâm Bẳc Phàm một cách trịnh trọng.

Lâm Bắc Phàm ngây người ra đó: “Gì cơ? Đại sư muốn bái ta làm thầy ư?”

Không chỉ có mình Lâm Bắc Phàm bối rối mà tất cả mọi người xung quanh cũng đều bối rối!

Ngay mới vừa rồi, ngươi còn bảo Lâm Bắc Phàm có Phật cốt và Phật tâm, muốn thu nhận hắn làm đồ đệ, kéo hắn đi làm hòa thượng.

Tại sao chỉ trong nháy mắt đã quay ngoắt muốn bái hẳn làm sư phụ rồi?

Hơn nữa, một vị cao tăng đã bảy mươi, tám mươi tuổi như ngươi, còn là một cường giả thâm sâu khó lường rồi, mà lại đi bái một tên trạng nguyên vừa trẻ tuổi, vừa không biết võ công làm sư phụ, có hợp lý hay không cơ chứ?

“A di đà phật!” Tịnh Đài đại sư ưỡn thẳng lưng, nhưng vần giữ tư thế cung kính nghiêng người về phía trước như cũ.

Hắn ta chắp tay trước ngực, đứng trước mặt Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ngưỡng mộ và thành kính: “Tiểu tăng đã nhìn thấy Phật pháp chân chính từ tiên sinh, thấy được lòng bác ái vĩ đại, thấy được thế nào mới là Phật chân chính! Phật, là điều mà tiểu tăng theo đuổi cả đời này! Tiên sinh có Phật pháp uyên bác, là thần phật thật sự tu luyện chốn nhân gian, vì

vậy tiếu tăng muốn bái ngươi làm sư phụ, theo học Phật pháp tối cao! Mong tiên sinh đồng ý!”

Nói rồi, hắn ta cúi đầu thật sâu với Lâm Bắc Phàm một lần nữa.

Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm co giật.

Thứ Phật pháp mà ta chém gió bừa này cũng khiến ngươi lung lay được sao?

Cuối cùng thì mọi người cũng chắc chắn rằng vị cao tăng này thật sự muốn bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, hơn nữa trông hắn ta cũng khá chân thành đấy!

Tình huống này quá điên rồ rồi, còn điên rồ hơn cả chuyện con chuột chúc tết con gà ấy chứ!

Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất không hợp lý, nói: “Đại sư, ta câm thấy chuyện bái sư thì bỏ đi vậy, dù sao ta cũng còn trẻ tuổi, không phù hợp đế làm sư phụ của ngươi đâu! Chúng ta có thể làm bạn bè giao lưu với nhau, thảo luận về Phật pháp cũng được mà!”

“Như thế lại không được!” Lão hòa thượng hơi hoảng hốt: “Phật pháp của tiên sinh cao hơn tiểu tăng rất nhiều, mỗi câu ngươi nói đều khiến tiểu tăng có được lợi ích



vô biên, giúp tiểu tăng thấy rõ bân tính chân thật! Có câu việc học không phân biệt già trẻ, ai thông hiểu nhiều thì người ấy xếp trước! Cho nên từ trước tới nay, tuổi tác chưa từng là vấn đề! Tiểu tăng muốn học Phật pháp của ngươi vậy bái ngươi làm sư phụ cũng là chuyện nên làm mà thôi!”

Lâm Bắc Phàm gượng cười: “Nhưng kiến thức của ta về Phật pháp cũng rất ít ỏi, thật sự không làm sư phụ của ngươi nối đâu!”

Lão hòa thượng lại càng kích động và cuồng nhiệt hơn: “Mới chỉ hiểu chút kiến thức ít ỏi mà đã như thế rồi sao! A di đà phật, ngươi đúng là thần phật thật sự tu luyện giữa nhân gian! Tiên sinh, xin ngươi hãy thu nhận ta làm đồ đệ đi!”

Lâm Bắc Phàm xua tay liên tục: “Không không không… ta cảm thấy mình phải suy nghĩ thêm đã!”

Lão hòa thượng vội vàng khuyên nhủ: “Tiên sinh, đừng suy nghĩ nữa! Chẳng lẽ tiểu tăng chưa đủ thành khấn sao? Hay là Phật tính của tiếu tăng không đủ? Xin ngươi hãy nói ra, tiểu tăng sẽ sửa đổi ngay!”

Lâm Bắc Phàm lại xua tay liên tục: “Không cần phải sửa, ngươi đã tốt lắm rồi,

người cần phải sửa đổi hẳn là ta mới đúng!”

Lão hòa thượng lập tức nói: “Nếu đã như thế, tại sao ngươi không muốn nhận tiểu tăng làm đồ đệ cơ chứ?”

Hai người bắt đầu tranh luận như vậy.

Một người không muốn nhận lão đồ đệ này, một người lại kiên quyết phái bái người kia làm sư phụ.

Những người xung quanh thì há hốc miệng.

“Có phải Tịnh Đài đại sư cố chấp quá rồi không?”

“Chí là học Phật pháp thôi mà, tại sao phải làm tới mức này cơ chứ?”

“Nói thật thì đêh tận bây giờ ta cũng chẳng thấy Lâm Bẳc Phàm có phong thái nhà Phật chút nào cả!”

“Bái hấn làm sư phu có ổn khônq đấy?”