Dưới sự trông mong của mọi người, Tử Nguyệt cười đáp: “Tiểu nữ tử cũng vô cùng thích bài thơ này của trạng nguyên lang! Hơn trăm từ thanh thoát lưu loát đã nói hết sự lãng mạn và tình tự của ánh trăng! Cho nên quán quân hội thơ lần này không thể nghi ngờ gì chính là tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!”
“Hay hay..”
Mọi người đều nhao nhao khen hay.
Các thị nữ tươi cười như hoa dâng châu báu lên: “Trạng nguyên lang, đây là phần thưởng mà ngươi thắng được!”
“Thu Quang Tuần Sơn Đồ!”
“Tuyết Hoa Tửu cực phẩm!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Ta xỉn nhận Thu Quang Tuần Sơn Đồ, còn Tuyết Hoa Tửu cực phẩm… có câu rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít! Mọi người đều là bạn tri giao hiếm khi tập trung ở nơi này, không bằng mở ra mỗi người một chén, thế nào?”
“Hay! Trạng nguyên lang thật hào phóng!1
“Cảm ơn trạng nguyên lang!”
Mọi người lại hô lên một cách vô cùng hào hứng.
Vì thế Tuyết Hoa Tửu được mở ra, hương rượu nồng đượm tản ra trong nháy mắt.
Mọi người chia nhau mỗi người một chén, cùng nâng cao ly rượu: “Kính trạng nguyên lang, kính Tử Nguyệt cô nương, kính núi sông vạn dặm Đại Võ!”
Sau đó bọn họ một hơi uống cạn, bầu không khí đạt đến cao trào!
Mà lúc này, Tử Nguyệt cô nương cũng vô cùng kích động vì cuối cùng nàng cũng có thể thực hiện kế hoạch cuối cùng của mình!
Nàng nhấc bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ mặt tươi cười như hoa: “Lâm công tử, ngươi chính là quán quân hội thơ hoàn toàn xứng đáng tối nay, bây giờ cũng đã đến lúc tiểu nữ tử thực hiện lời hứa của mình, xin hãy đi theo tiểu nữ tử!”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa phất tay: “Ta thấy không cần thiết lắm đâu nhỉ? Xỉn nhận ý tốt của Tử Nguyệt cô nương…”
Tử Nguyệt lại nói với vẻ vô cùng đáng thương: “Lẽ nào… Lâm công tử muốn ép tiểu nữ
tử vào chỗ bất nghĩa sao?J
“Không phải ý này! Dù sao ta nói như vậy cũng là vì ta đã có vợ rồi, cô nam quả nữ ở chung trong một phòng cũng không hay cho lắm…”
“Bớt phí lời, mau đỉ theo ta!”
Tử Nguyệt mẫn kiên nhẫn, vậy mà lại trực tiếp túm lấy tay của Lâm Bắc Phàm, bước nhanh vào trong phòng.
Lâm Bắc Phàm ngây người!
Không phải chứ, gấp đến thế à?
Ta không đồng ý là ngươi kéo ta đỉ luôn?
Mọi người nhìn thấy một màn này cũng ngẩn người!
Tử Nguyệt cô nương trực tiếp kéo tay trạng nguyên lang đi!
Hơn nữa thoạt nhìn sao còn hơi… nôn nóng!
Lẽ nào nàng đối với trạng nguyên lang…
Mọi người cùng hít ngược một ngụm khí lạnh!
“Hừ! Đàn ông đêu không phải cái thứ gì tốt!” Tiểu quận chúa hừ một tiếng rất bất mãn, ôm một cái giò heo ngồi gặm.
Trong lòng Mạc Như Sương thì chua như hũ giấm, nhưng bản thân không có quyền lên tiếng nên chỉ đành thôi.
Người duy nhất có quyền lên tiếng là Lý Sư Sư lại là một nữ nhân vô cùng truyền thống, sẽ không khiến chồng mình khó xử vào thời điểm này nên đành vừa cười vừa tiếp đón mọi người: “Mọi người ăn trước đi, phu quân sẽ ra ngoài nhanh thôi!”
Lúc này Tử Nguyệt đã kéo Lâm Bắc Phàm đi vào một căn phòng thanh nhã ở nội đường, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng hạ xuống.
Bấy giờ nàng mới phát hiện ra vậy mà mình lại nắm tay Lâm Bắc Phàm.
Đây là lần đầu tiên nàng nắm tay một nam nhân khác, sắc mặt lập tức hơi đỏ lên, vội vàng buông tay ra một cách lúng túng và mất tự nhiên.
“Lâm công tử, vừa rồi tiểu nữ tử có hơi thô lỗ, mong được bỏ qua cho.”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa gật đầu đáp: “Không sao, ta hiểu được!”
“Ngươi hiểu được?” Tử Nguyệt sững sờ.
“Đúng vậy, cho tới bây giờ bởi vì dung mạo và tài hoa cho nên có rất nhiều cô nương nhìn
thấy ta đều rất khó giữ được bình tĩnh! Tử Nguyệt cô nương, ngươi đã được tính là khá giữ kẽ rồi!” Lâm Bắc Phàm cười.
Tử Nguyệt tức giận đảo trắng mắt!
Tên quan chó này lại nói mình gặp hắn đã không giữ nổi bình tĩnh…
Bản công chúa là người nông cạn như thế sao?
Đồ tự luyến!
Nhưng lại nhìn dung mạo của đối phương, phát hiện ra hắn quả thật có vốn để tự luyến thật!
“Lâm công tử, ngươi hiểu thì tốt rồi!” Tử Nguyệt cắn răng, bởi vì cách lớp sa mỏng khiến người không thể nhìn ra được hận ý của nàng!
Hai người ngồi trên chiếu, trên bàn có vài chai rượu, có trà nước, còn có một ít đồ ăn vặt.
Phía đối diện có một thị nữ xỉnh đẹp ngồi đó, hai tay đánh đàn, gảy lên giai điệu du dương.
Lâm Bắc Phàm nghi ngờ, chỉ vào thị nữ cách đó không xa: “Tử Nguyệt cô nương, không phải ngươi nói muốn thực hiện lời hứa sao? Muốn gỡ khăn cho ta xem còn đánh một khúc đàn cho ta nữa, sao bây giờ lại…?”
Tử Nguyệt bày ra bộ dáng xinh đẹp quyến rũ, phong tình mê người: “Lâm công tử, cảnh đẹp như vậy tại sao cứ để ý đến mấy chuyện vặt vãnh đó làm gì? Lẽ nào tiểu nữ tử không đẹp sao?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “ừm, ngươi quả thật rất đẹp, nhưng ta không biết ngươi lớn lên thế nào!”
Tử Nguyệt tức giận đảo trắng mắt, rốt cuộc đồ khốn này đang khen nàng hay là đang chửi nàng thế?
Nàng cắn răng nói: “Công tử yên tâm, lát nữa tiểu nữ tử gỡ khăn ra trước mặt ngươi nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng!”
“Vậy bản cônq tử vô cùnq monq chờ đấy!”