"Nữ tử yêu mị này chính là công chúa đang lẩn trốn của Tà Nguyệt vương triều đó sao? Trông cũng khá xinh đẹp đấy, hệt như hồ ly vậy!" Một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần nói, giọng. điệu có hơi bất mãn.
"Đúng vậy, thưa bệ hại" Một nữ tử khác cười híp mắt và đáp.
Hai người này chính là Bạch Quan âm và nữ đế tới đây nghe giảng.
Bọn họ đứng trên nóc nhà một cách vững vàng, không. biết dùng cách gì mà những người khác không ai nhìn thấy bọn họ cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Nhưng bọn họ lại có thể nhìn rõ tình hình trong phòng, nghe thấy cuộc nói chuyện của những người trong phòng.
Người vừa có giọng điệu bất mãn kia chính là nữ đế của Đại Võ hoàng triều.
Hiện giờ nữ đế đang rất khó chịu với Tử Nguyệt công chúa.
Chẳng những làm mưa làm gió trên lãnh thổ nước ta mà bây giờ còn nhằm vào ái tướng tâm phúc của ta, muốn cướp hắn đi mất.
Mà ngươi làm mưa làm gió cũng thôi đi, lại còn định bắt cả ái tướng của ta nữa cơ đấy?
Đến chuyện này nàng còn nhịn được thì còn chuyện gì mà nàng không nhịn nổi nữa cơ chứ!
Nếu không phải Tử Nguyệt công chúa vẫn còn giá trị lợi dụng, có thể giúp nàng đối phó với Võ Tây vương thì nàng thật sự muốn phái binh đến bắt nàng ta đi ngay lập tức!
Thấy nữ đế hơi ghen ghét, Bạch Quan âm cười híp mắt mà nói: "Bệ hạ, Tử Nguyệt công chúa rất coi trọng Lâm Bắc Phàm! Hơn nữa, Lâm Bắc Phàm luôn sẵn sàng bỏ trốn bất cứ lúc nào, phía bên Tử Nguyệt công chúa lại là nơi rất tốt! Ngươi nói xem liệu bọn họ có..."
"Không một ai có thể lừa nổi ái khanh của trẫm!" Nữ đế đáp với vẻ bực bội: "Chỉ có trãm mới hiểu được tài năng của Lâm ái khanh, mới hiểu được nỗi khổ tâm và oan ức của hằn! Chỉ có trãm mới thật sự hiểu hắn, thông suốt về hắn, thật lòng suy nghĩ cho hẳn!"
"Chỉ khi ở Đại Võ, Lâm ái khanh mới có thể thỏa thích thể hiện tài năng và học vấn hơn người của mình, thực hiện hoài bão cả đời của mình! Trãẫm và Đại Võ đều không thể tách rời khỏi Lâm ái khanh! Lâm ái khanh cũng không thể tách rời khỏi trãm và Đại Võ! Chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau!"
"Cho nên không kẻ nào có thể lừa ái khanh của trẫm đi, trãm tuyệt đối không cho kẻ đó cơ hội đâu!"
"Bệ hạ biết như vậy là được rồi!" Bạch Quan âm khẽ mỉm cười.
"Còn nữ nhân kia... cứ để nàng ta đắc ý trước đã, sau này lại tính sổ với nàng ta sau!" Nữ đế bình ổn lại tâm trạng của mình, sau đó nàng im lặng, chuẩn bị lắng nghe Lâm Bắc. Phàm giảng bài.
Trong thư phòng, Lâm Bắc Phàm uống một ngụm trà, sau đó hẳn bắt đầu giảng bài. "Lần trước, chúng ta đã nói về vấn đề tín ngưỡng!"
"Khi người dân và quân đội đã có tín ngưỡng kiên định, biết tại sao mình lại chiến đấu thì bọn họ sẽ có mối liên kết vô cùng mạnh mẽ, sẽ đoàn kết một lòng, phát huy sức chiến đấu mạnh mẽ!"
"Nhưng chỉ có tín ngưỡng thôi thì chưa đủ!" "Còn phải bồi dưỡng bọn họ, huấn luyện bọn họ trở thành các chiến sĩ thực thụ thì mới có sức chiến đấu mạnh mẽ được!"
"Nếu không thì vẫn chỉ chia năm xẻ bảy như cũ, chẳng có gì đáng sợ đối với kẻ thù hết!"
'Tử Nguyệt công chúa gật đầu liên tục: "Quân sư nói có lý lảm! Vậy làm thế nào để huấn luyện ra một đội quân có sức chiến đấu?"
"Có rất nhiều cách!" Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Phương pháp huấn luyện thông thường ví dụ như chạy bộ, leo núi, luyện võ... và huấn luyện cả một số kỹ năng trong quân đội, xây dựng đội nhóm... Chỉ cần xác lập được kỷ luật nghiêm minh thì đã được coi là binh sĩ thực thụ rồi!"
"Nhưng phương pháp huấn luyện tốt nhất chính là huấn luyện trong lúc chiến đấu, rèn luyện giữa sự sống và cái chết, dùng chiến tranh để huấn luyện quân sĩ mới có thể nhanh chóng bồi dưỡng nên một đội quân có sức chiến đấu!"
"Huấn luyện trong lúc chiến đấu, rèn luyện giữa sự sống và cái chết, dùng chiến tranh để huấn luyện quân sĩ, nhưng mà... chúng ta đánh ai đây?”
"Kẻ địch của các ngươi là ai thì cứ đánh người đó!" Lâm Bắc Phàm trả lời.
Tử Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh, nói với vẻ hoảng hốt: "Quân sư, nhưng kẻ định của chúng ta là Võ Tây vương đấy! Hắn ta nắm trong tay đại quân hàng trăm vạn người đã được huấn luyện bài bản, những binh lính tạp nham vừa lôi kéo được của chúng ta làm sao có thể là đối thủ của bọn họ được đây?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Thật ra có thể đánh được đấy, chuyện này liên quan đến một phương pháp chiến đấu mà ta từng nhắc tới - chiến tranh du kích!"
Tử Nguyệt công chúa lập tức cảm thấy hào hứng hơn hẳn!
Đến rồi!
Phải biết rằng quân sư đã từng nhắc tới bốn chữ "chiến tranh du kích" này rất nhiều lần!
Hản rất sùng bái phương pháp chiến đấu này, như thể chỉ cần nảm chắc được phương pháp chiến đấu này là có thể thuận buồm xuôi gió, bách chiến bách thắng vậy!
Lúc này, nữ đế ở trên nóc nhà nhíu mày: "Chiến tranh du kích sao? Có phương pháp chiến đấu này sao, tại sao trấm chưa từng nghe ai nhắc tới nhỉ?"
Vì vậy, nàng dựng thẳng lỗ tai, lắng nghe càng chăm chú hơn.
Trong phòng, Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ kích động: "Kính mong quân sư chỉ bảo!"