“Lâm Bắc Phàm, mau dạy cho ta đi!” Tiểu quận chúa kích động nói.
“Trông quận chúa thế này nào có giống xin người khác dạy cho mình chứ? Quận chúa phải gọi ta một
tiếng tế tửu đại nhân đã!” Lâm Bắc Phàm trách cứ.
“Tế tửu đại nhân, cầu xin ngươi đấy!” Tiểu quận chúa chớp mắt như một con mèo nhỏ, nói với chất giọng đáng thương vô cùng.
“Thế còn được!” Lâm Bắc Phàm vừa xoa đầu tiểu quận chúa vừa cười: “Quận chúa muốn làm màu thế nào?”
“Tốt nhất là mỗi khi ta xuất hiện đều làm được một câu thơ, khiến người ta nghe xong đều thấy ta lợi hại ấy! Như thế có được không?” Tiểu quận chúa vừa hoa chân múa tay vừa hỏi.
“Cái này là đơn giản nhất rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, bình tĩnh bảo: “Khi nào xuất hiện thì quận chúa chỉ cần đọc...tiên chỉ đỉnh, ngạo thế gian, có Vân Oanh ta thì mới có trời! Xích Phong Mâu, Bất Hủ Thuẫn, trảm hết Tiên Vương diệt cửu thiên!”
Vừa là tiên vừa là trời!
Vừa là mâu vừa là thuẫn!
Lại còn trảm hết Tiên Vương diệt cửu thiên!
Tiểu quận chúa và những người có mặt đều cảm thấy khó thở vô cùng!
“Ghê thật đấy!” Mọi người hít ngược vào một hơi.
“Ngầu! Ta thích cái này!” Tiểu quận chúa kích động nói.
“Cơ mà nói câu này ra liệu có kiêu ngạo quá không? Liệu có bị người ta đánh chết không?” Lý Sư Sư chần chừ hỏi.
Lâm Bắc Phàm trả lời một cách bình thản: “Không đâu! Là chắc chăn sẽ bị đánh chết mới đúng!”
Tiểu quận chúa
“Người nói ra câu này chẳng khác gì tự tìm đường chết, trừ phi người đó sở hữu thực lực vô địch của Đại 'Tông Sư Nhất phẩm đỉnh phong mới được!”
Tiểu quận chúa: “... Nàng nói một cách yếu ớt: “Lâm... tế tửu, ngươi đổi câu khác được không? Câu này ta không kham nổi, đổi sang câu nào không kiêu ngạo quá ấy!”
“Cũng được, quận chúa nghe cho kỹ nhé!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Mau nói đi!” Tiểu quận chúa lại vô cùng mong đợi.
Lâm Bắc Phàm nói: “Cuối đường tiên lộ ai vấn đỉnh, vừa thấy Vân Oanh đạo thành không! Tay nắm nhật nguyệt hái sao trời, thế gian nào ai bằng tai”
Vừa là tiên lộ vừa là đạo!
Vừa là nhật nguyệt và sao trời!
Hết đạo thành không lại đến không ai bằng ta!
Mọi người lại được phen khó thở!
“Hay quá!” Đám người hít ngược vào một hơi.
Đến cả hai vị hòa thượng đang niệm Phật kia cũng suýt chút nữa thì không chịu được, bọn họ niệm A di đà phật để trấn áp mặt tối trong tâm mình!
“Ta lấy câu này!" Tiểu quận chúa kích động đến mức. sắp rơi nước mắt.
Mỗi lần xuất hiện nàng sẽ đọc câu này lên, chắc chăn sẽ khiến mọi người kinh ngạc và nàng sẽ trở thành người xinh đẹp nhất!
“Nhưng mà câu nói này cũng kiêu ngạo quát Tiểu quận chúa có đỡ nổi không đấy? Nếu có cao thủ đi ngang qua thấy ngứa mắt rồi xử tiểu quận chúa luôn thì biết phải làm sao?” Mạc Như Sương vô cùng lo lắng.
Những chuyện như thế này không hề hiếm trong thiên hạ.
Đôi khi vì quá kiêu ngạo mà bị các cao thủ khiêm tốn xử đẹp, chết một cách oan uổng vô cùng!
Lâm Bäc Phàm nở nụ cười lạnh nhạt, làm sao mà tiểu quận chúa đỡ nổi?
Câu nói này bao gồm số mệnh của hai nhân vật huyền huyễn, một cô nhóc như nàng sao có thể chống đỡ được?
Tiểu quận chúa nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng: “Đổi câu khác đi được không?”
“Được chứ!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Nói nhanh đi!” Tiểu quận chúa giục.
Lâm Bắc Phàm nói: “Ta mà muốn thì trời nào chẳng cho! Ta đã không muốn thì trời không được có! Số mệnh †a như yêu, muốn phong thiên!”
Mọi người lại hít ngược một hơi: “Ghê gớm quái” Thế nhưng tiểu quận chúa nghĩ tới năng lực của mình xong bèn kích động bảo: “Lâm Bắc Phàm, đừng có tiên rồi trời chăng gì nữa, cao cấp quá! Lấy câu nào đơn giản, trong phạm vi võ đạo nhân gian là được rồi!”
“Cũng được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Nói mau!” Tiểu quận chúa vẫn kích động.
Lâm Bäc Phàm đáp: “Thân ta thiên đế trấn áp kẻ địch khắp thế gian!”
Mọi người: “Mạnh quá mạnh quá.
“A di đà phật!” Hai vị hòa thượng lại niệm kinh để trấn áp mặt tối trong tâm của mình.
Tiểu quận chúa bực mình: “Ban nãy ta đã bảo rồi cơ mà, đừng có tiên rồi trời nữa, trong phạm vi nhân gian thôi là được!"
Lâm Bắc Phàm: “Thì quận chúa cũng có thể tự xưng là thiên đế mài”
Tiểu quận chúa lại càng bực mình: “Ta sẽ bị nữ đế tỷ tỷ xử đẹp mất!”
Lâm Bắc Phàm: “Thôi được rồi, để ta nghĩ xem nào!”
Một lát sau, hắn lên tiếng: “Thế gian này nào ai địch được ta, không đấu với trời thì đấu với ai?”
Tiểu quận chúa ỉu xìu: “Vẫn ghê quá...”
Lâm Bắc Phàm: “Đã nằm trong phạm vi nhân gian rồi đấy!" Tiểu quận chúa: “Đấu cả với trời thế kia lại còn yếu à! Đổi câu khác đi được không?”
Một lát sau, Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Trời không sinh Võ Vân Oanh ta, kiếm đạo vạn cổ tựa đêm dài!”
Tiểu quận chúa lại ỉu xìu: “Vẫn ghê lắm, bớt bớt chút đi được không?”
Lâm Bắc Phàm: “Vẫn ghê à? Trong võ đạo ta chỉ lấy kiếm đạo thôi đấy!”
Tiểu quận chúa: “Bớt phí lời, đổi câu khác!”
Cuối cùng nói hết một lượt mà vẫn không có câu nào hợp ý tiểu quận chúa.
Lâm Bắc Phàm mệt mỏi vô cùng, lắc đầu than thở: “Tiểu quận chúa à, quận chúa nhỏ yếu quá! Cho quận chúa cơ hội làm màu mà quận chúa không nắm bắt được!”
Tiểu quận chúa chột dạ cúi thấp đầu, chợt cảm thất bản thân mình thật vô dụng.
“Còn một câu cuối cùng thôi đấy, nếu câu này mà không được nữa thì ta cũng bó tay!” Lâm Bắc Phàm nói.
Hai mắt tiểu quận chúa sáng lên: “Mau nói
Lâm Bắc Phàm đáp: “Nói cái con khỉ! Lâm Bắc Phàm ta đây hành sự cả đời còn cần phải giải thích với nhà ngươi hay sao?”
Tiểu quận chúa lập tức nổi giận: “Ngươi coi thường ta đấy à?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, đoạn nói: “Đây là câu nói mà ta bảo ấy! Tiểu quận chúa thấy thế nào?”
Cơn giận của tiểu quận chúa thoáng cái lặn mất †ăm, nàng chớp mắt: “Vân Oanh ta hành sự cả đời còn cần phải giải thích với nhà ngươi hay sao? Được đấy được đấy, ta lấy câu này! Quá hay luôn!”
Sau đó nàng nhảy cẵng lên rồi chạy ra ngoài!
Lý Sư Sư thấy hơi lo lắng: “Phu quân, câu nói này vẫn hơi kiêu ngạo, ta lo...”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi lắc đầu: “Chắc không có chuyện gì đâu! Ít nhất thì ở kinh thành, phụ thân của quận chúa vẫn có thể che chở cho nàng!”