Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 223: Niềm tin vỡ nát




Rượu vào làm con người ta bạo dạn hơn, Diêu Chính bèn nói một cách thành khẩn: “Lâm đại nhân, giờ ngươi đã lên làm tế tửu, là tấm gương cho kẻ đọc sách khắp thiên hạ rồi! Mỗi một lời nói, mỗi một hành động của ngươi đều có thể ảnh hưởng đến kẻ đọc sách khắp cả nước! Hiện giờ ngươi thu tay vẫn còn kịp đấy, đừng phạm sai lầm thêm nữa!”

Lâm Bắc Phàm cười ha ha, hắn lại rót cho mình thêm một ly rượu: “Diêu đại nhân, ngươi đang dạy ta làm quan đấy à?”

Diêu Chính lắc đầu: “Không dám nói là dạy mà ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi! Tuổi ngươi còn trẻ, rõ ràng ngươi có một tương lai xán lạn cơ mà, nếu vì những chuyện này mà lụi bại thì quả thực rất đáng tiếc!”

“Đa tạ ý tốt của Diêu đại nhân!” Lâm Bắc Phàm cụng ly với hắn ta, mỉm cười bảo: “Cơ mà hiện giờ bản quan lại muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi cho rằng bệ hạ cần một quan viên như thế nào?”

Diêu Chính đáp một cách chẳng hề do dự: “Bệ hạ cần quan tốt!”

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Như thế nào mới được gọi là quan tốt?”

Diêu Chính lại đáp ngay: “Liêm khiết công chính, biết kiềm chế, biết lo cho dân chúng, ấy mới là một vị quan tốt”

Lâm Bắc Phàm hỏi tiếp: “Nhưng giờ khắp triều toàn tham quan và gian thần, ngươi nói sao đây?”

“Bệ hạ bị bọn tham quan gian thần che mắt rồi!”

Lâm Bắc Phàm hỏi lần nữa: “Nếu bệ hạ đã bị tham quan và gian thần che mắt, mà khắp triêu đều là tham quan gian thân, nhưng ngươi nhìn xem triều đình ta có sụp đổ hay không? Nước ta có loạn lạc hay không?”

Diêu Chính á khẩu: “Chuyện này...”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, đoạn lắc đầu: “Mặc dù trong triều toàn là tham quan nhưng triều đình vẫn được. vận hành và xử lý quốc sự một cách bình thường! Mặc dù thiên hạ hỗn loạn nhưng vẫn giữ được vẻ bề ngoài yên bình đó thôi!"

“Diêu đại nhân nói xem, ở trong tình cảnh này rốt cuộc tham quan gian thần có công lớn hay là quan thanh liêm có công lớn đây?”

Mặt Diêu Chính nhễ nhại mồ hôi: “Chuyện này...”



“Ngươi không trả lời được chứ gì? Vậy để ta trả lời thay ngươi!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Cả hoàng triều này là của bệ hạ, làm gì có ai muốn quản lý tốt đất nước hơn bệ hạ, cũng chẳng có ai hy vọng đất nước tốt đẹp hơn bệ hạ”

Vậy nên người có thể làm việc cho bệ hạ thì đều là quan tốt! Không cần biết là quan thanh liên hay là tham quan, đối với bệ hạ mà nói cũng chẳng có khác biệt gì cải"

“Nếu là một người vừa chính trực vừa có thể làm việc cho bệ hạ thì đương nhiên bệ hạ sẽ rất vui rồi!”

“Nếu không thể làm việc cho người thì dù có chính trực cũng chẳng có tác dụng chỉ cả!”

ũng bởi vì trong triều đình ngày nay quan thanh liêm vô dụng nên bệ hạ mới trọng dụng tham quan!”

“Không thể không trọng dụng ấy chứ!”

“Nếu không trọng dụng thì tương lai quốc gia ắt sẽ đại loạn!”

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng chất vấn: “Diêu đại nhân, ta hỏi ngươi một câu, nếu ngươi ngồi lên vị trí của bệ hạ, ở trước ranh giới giữa sống và chết thì ngươi sẽ dùng tham quan hay là quan thanh liêm đây?”

“Ta ta.." Diêu Chính lắp bắp, mồ hôi đổ đầy trên gương mặt hắn ta.

Câu nói của Lâm Bắc Phàm đã đảo ngược hoàn toàn nhân sinh quan, giá trị quan và cả tín ngưỡng đó giờ của hắn taI

Trước nay hắn ta chưa từng nghĩ đến triều đình toàn tham quan như vậy là bởi nguyên nhân này!

Bởi vì thanh quan vô dụng nên mới không thể không trọng dụng tham quan!



Nếu như làm được việc thì sao bệ hạ lại không trọng dụng!

“Vậy nên ngươi xem, trước kia Công bộ đã hai lần làm ra chuyện bán nước mà bệ hạ cũng chỉ cắt bổng lộc của bọn họ, giết vài tên quan nhỏ để xả giận mà thôi! Điều này đối với bọn họ mà nói đâu có được tính là trừng phạt gì? Dựa theo quyền lợi chức quan của bọn họ thì làm bừa cũng giàu được, hoàn toàn chẳng cần phải trông chờ vào chút bổng lộc đó!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hẳn nói: “Chính vì vậy chẳng ai có thể thay thế được bọn họ, nên bệ hạ mới không thể không nhịn cục tức này!”

“Nhưng làm tham quan là sai...” Giọng nói của Diêu Chính yếu đi rất nhiều.

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Làm tham quan là sai thật, nhưng nếu không có năng lực thì đâu làm được tham quan! Ngươi phải biết tham ô cũng là một chuyện tốn chất xám, ngươi ta mạo hiểm cả tính mạng mà vẫn từng bước bò lên vị trí cao được, ấy chẳng phải năng lực thì là gì? Nhân tài đỉnh cao như vậy cớ gì lại không dùng?”

Diêu Chính lại được phen á khẩu. Lâm Bắc Phàm khế cười, nói: “Thế nên chỉ cần ngươi đem lại lợi ích cho quốc gia thì những lợi lộc mà ngươi tham ô được coi như dẹp qua một bên, rồi bệ hạ có thể sẽ nhãn nhịn ngươi, trọng dụng ngươi! Bằng không nếu ngươi không giải quyết được chuyện gì thì dù ngươi có trong sạch, chính trực đến mấy đi chăng nữa cũng vô dụng cả thôi! Lãng phí bổng lộc của triều đình!”

Diêu Chính nhắm chặt hai mắt lại một cách tuyệt vọng.

Làm tham quan là sai thật, nhưng nếu không có năng lực thì đâu làm được tham quan!

Tham quan có thể đi đến một vị trí cao thì đều là nhân tài, tại sao không trọng dụng?

Chỉ cần ngươi đem lại lợi ích cho quốc gia thì những lợi lộc mà ngươi tham ô được coi như dẹp qua một bên, rồi bệ hạ có thể sẽ nhẫn nhịn ngươi, trọng dụng ngươi!

Bằng không nếu ngươi không giải quyết được. chuyện gì thì dù ngươi có trong sạch, chính trực đến mất đi chăng nữa cũng vô dụng cả thôi.

Chỉ tổ lãng phí... bổng lộc của triều đình!

Khoảnh khắc ấy, tam quan của Diêu Chính coi như đã bị nghiền nát thành một đống bầy hầy!

Niềm tin mà hắn ta vẫn luôn giữ vững cũng vỡ tan tành!