Dù hắn có thông minh tuyệt đỉnh thì cũng có tác. dụng gì đâu?
Hiện giờ thứ đang thiếu là lương thực, không có lương thực thì coi như hết, chẳng lẽ hắn có thể biến ra lương thực được chắc?
Hắn là người chứ không phải thần tiên! Đúng lúc ấy, có một binh sĩ vội vàng xông vào.
“Khẩn cấp! Giang Nam vương và quan phủ vùng Giang Nam đã đuổi hết dân gặp nạn ra khỏi Giang Nam! Đồng thời tuyên cáo tới bên ngoài rằng kinh thành có lương thực, nếu muốn sống thì tới kinh thành xin lương thực!”
“Uỳnh!”
Nữ đế lại nổi giận: “Hay lắm Giang Nam vương! Kế hiểm độc thật đấy!"
“Kế này hiểm độc thật sự!”
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cười khổ: “Kế này của Giang Nam vương rõ ràng là vứt gánh nặng của dân chúng cho triều đình ta đây mà! Nếu chúng ta không lo. thì chắc chắn sẽ mất lòng dân!”
“Nếu chúng ta lo, phát lương thực cho người dân thì dân gặp nạn sẽ còn tới nữa, nhưng lương thực trong tay chúng ta có hạn, ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn! Nếu có chiến sự hoặc gặp chuyện khác thì đúng là bất lợi vô cùng!”
Các quan viên khác gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, kế này ác độc thật! Dù chúng ta lo hay không lo thì đều tổn thất cả!”
“Một là mất đi lòng dân, hai là mất đi lương thực!”
“Kiểu gì cũng khiến triều ta khó khăn, phải làm sao. đây?
Bách quan đau đầu vô cùng, nữ đế còn đau hơn: “Các vị ái khanh có kế sách gì hay không?”
“Chuyện này..." Bách quan đồng loạt lắc đầu.
“Bệ hạ, thần muốn nói một câu!” Binh bộ thượng thư đứng ra.
“Lý ái khanh, ngươi muốn nói gì?” Nữ đế hỏi.
“Bệ hạ, tới nay các phiên vương đều đang âm thầm luyện binh, bên ngoài còn có các nước lớn dòm ngó, có thể nói triều ta đang vô cùng khó khăn, cực kỳ nguy hiểm! Thế nên chúng ta bắt buộc phải nắm giữ lương thực đây đủ mới có thể ứng phó với tất cả những điều bất lợi!”
“Nếu hiện giờ chúng ta lấy lương thực để cứu dân gặp nạn thì cùng lắm cũng chỉ thu lại được chút danh tiếng mà thôi! Mà cái này thì đâu có tác dụng gì? Nó có thể đổi ra cơm ăn được sao?”
“Không thể! Các vị phiên vương đáng đánh cũng đáng đánh thật! Nhưng những nước khác vẫn sẽ dòm ngó triều đình ta, đợi thời cơ xuất binh, thế nên bắt buộc. phải giữ lương thực, còn về dân gặp nạn thì phải xem ý trời rồi!"
Lễ bộ thượng thư phẫn nộ: “Lý đại nhân, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta bỏ mặc dân gặp nạn sao? Ngươi là kẻ đọc sách cơ mà, ngươi có còn là người hay không?”
“Triệu đại nhân, bản quan cực kì hiểu vì sao ngươi lại phẫn nộ! Nhưng hiện giờ có tức giận cũng chẳng có tác dụng gì! Quốc gia vẫn phải ưu tiên, chúng ta không giữ được nước thì làm sao bảo vệ được dân?”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lớn tiếng chất vấn: “Nhỡ đâu nước cũng vì thế mà gặp nguy thì sao, người hy sinh là cả ngàn vạn dân chứ không phải chỉ số dân gặp nạn này! Triệu đại nhân, bản quan hỏi ngươi, tổn thất này là thứ ngươi có thể gánh vác được hả?”
“Chuyện này...” Lễ bộ thượng thư á khẩu, co rúm lại.
“Đã thế dù giờ đi cứu thì ngươi có cứu được không?”
Binh bộ thượng thư lại bảo: “Chúng ta cách Giang Nam hơn tám trăm dặm, vận chuyển lương thực đến đó nhiều nhất phải mười ngày, người đã đói thì chúng ta cứu sao được? Các ngươi nói cho bản quan biết chúng ta phải cứu kiểu gì đây? Có cứu được hết không?”
Mọi người đều á khẩu.
Binh bộ thượng thư tiếp tục: “Bệ hạ, thần xin nói một câu khó nghe, lúc này dân gặp nạn đã không còn được coi là người nữa rồi! Bọn họ đói thì đến người cũng sẽ ăn, sẽ không màng tất cả, chẳng khác gì cầm thú đâu ạ! 'Thế nên chúng ta hãy ưu tiên việc nước, những người này chúng ta không cứu nổi được đâu, cứ để họ tự sinh tự diệt đi thôi!”
Bách quan đồng loạt thở dài, nữ đế thì nhắm mắt lại một cách đau khổ. Triều đình rơi vào trong im lặng.
Đúng lúc ấy, có một tiếng nói vang lên. “Thần cho rằng nên cứu dân gặp nạn!”
Hai mắt nữ đế sáng lên, bởi lẽ người nói câu nói ấy chính là Lâm Bắc Phàm.
Mỗi lần hắn lên tiếng là đều mang đến hy vọng. “Ái khanh, ngươi có ý kiến gì thì mau nói!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng bảo: “Thần cho rằng bắt buộc phải cứu dân gặp nạn, hơn nữa cần phải cứu ngay, không được chậm trễ! Nếu không cứu, nước ta ắt sẽ loạn, Đại Võ sẽ tiêu vong!” Sắc mặt mọi người thay đổi, ai cũng lên tiếng.
“Lâm đại nhân, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
“Ngươi dám nói nước ta ắt loạn, Đại Võ sẽ tiêu vong, đúng là những lời lẽ đe dọa!”
“Chỉ là bỏ một đám dân gặp nạn thôi mà, chẳng lẽ chuyện này có thể ảnh hưởng đến xã tắc triều ta?”
“Lâm đại nhân, mong ngươi cẩn thận lời nói!” “Còn không mau tạ tội với bệ hạ?”
Sắc mặt nữ đế có hơi khó coi, song với lòng tin lâu nay dành cho Lâm Bắc Phàm, nàng vẫn bình tĩnh nói: “Các vị ái khanh cứ từ từ, mời Lâm ái khanh giải thích!”
Cuối cùng triều đường cũng yên lặng.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thần không nói lời đe dọa mà đây là sự thực!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Vừa nấy Binh bộ thượng thư Lý đại nhân có nói một câu rằng dân gặp nạn không sống nổi thì không thể coi là người! Bọn họ vì sống mà chuyện gì cũng có thể làm! Lúc này, bọn họ làm gì coi trọng triều đình nữa, làm gì còn tuân thủ pháp luật của triều ta nữa?”
“Chẳng lẽ bọn họ sẽ không... tạo phản ư?”