Kinh thành, trong hoàng cung.
Sau khi nữ đế nhận được tin tức này, cũng kích động đến nỗi mừng rỡ.
"Hoàng thúc tốt của trẫm à, ngươi không chịu mở kho phát thóc, giờ thì bị thiêu cháy cả rồi! Vừa mất danh tiếng lại mất cả lương thực, muốn trải qua được mùa đông này cũng là cả một vấn đề đấy! Vị hoàng thúc tốt này của trẫm, có phải đã bị gậy ông đập lưng ông rồi không vậy? Ha hai"
"Bệ hạ nói phải lắm, ông trời đang bảo vệ Đại Võ chúng tai"
Tổng chỉ huy của Cẩm Y Vệ cười nói: "Nhưng trận cháy này rất kỳ lạ, hạ quan sẽ tiếp tục điều tra, khi nào. điều tra ra chân tướng hạ quan sẽ báo cáo lên thánh thượng!"
Nữ đế chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Không cần phải điều tra làm gì, nàng đã biết chuyện này do ai gây ra rồi, chắc chắn là tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm chứ ai.
Hắn vừa đến Hoa Châu, Giang Nam liền xảy ra chuyện!
Cũng chỉ có người nắm trong tay thực lực khủng khiếp như hắn, mới có thể đi vào kho lúa được canh phòng nghiêm ngặt ấy như chỗ không người mà phóng hỏa đốt lương thực!
Chỉ một lần ra tay, đã khiến Giang Nam vương bị tổn thất nặng nề rồi! Đúng là phúc tinh của Đại Võ mà!
Nữ đế vui vẻ: "Tới khi hắn quay về ta nhất định phải ưu ái hắn mới được!"
Cùng lúc ấy, kẻ đầu sỏ Lâm Bắc Phàm đã sớm quay lại Hoa Châu, tiếp tục chịu trách nhiệm cứu nạn thiên tai.
Sau khi đun nước nấu cháo, cho nạn dân được ăn một bữa no nê, cả đoàn tiếp tục khởi hành về kinh thành.
"Mọi người yên tâm, bọn ta vẫn còn rất nhiều lương thực!".
"Ăn hết số lương thực trên con tàu này rồi, tàu phía trước vẫn còn!"
"Ở mỗi tòa thành năm bên dòng sông, chúng ta đều chuẩn bị sẵn rất nhiều lương thực. Cứ đi dọc theo bờ sông về phía trước đến tòa thành tiếp theo là có cơm nước nóng hổi để ăn!"
"Mọi người yên tâm! Triều đình ta tuyệt đối không bỏ mặc, không quên bất cứ ai.
Theo lời Lâm Bắc Phàm kêu gọi, mọi người đi dọc theo hai bên bờ sông về phía trước với tâm trạng tự tin, đầy những người là người. Có cả quan binh ven đường đi theo hộ tống, giữ trật tự.
Lâm Bắc Phàm ngồi trên tàu đệm khí, dọc theo đường sông mà chậm rãi tiến về phía trước, quan sát hai bên suốt dọc đường.
Đúng lúc ấy, hắn nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi bị ngã. Một nữ tử xinh đẹp và trẻ trung liền cúi người xuống: "Mẹ, để ta cõng ngươi!"
"Con à, chân ta bị đau, không thể đi đến kinh thành được đâu! Đừng để ý đến ta làm gì, ngươi tự đi đi!"
"Mẹ, ngươi đang nói gì vậy, sao ta có thể bỏ mặc ngươi được cơ chứ?”
Hắn tiếp tục quan sát, có một đứa trẻ ngồi xuống đất mà thở dốc: "Mẫu thân, ta không bước nổi nữa rồi!"
Một người phụ nữ trông rất tang thương đáp: "Con ơi, kiên trì thêm một lát nữa thôi! Kiên trì thêm hai canh giờ nữa là có cơm để ăn rồi!"
"Nhưng ta thật sự không thể nhúc nhích nổi nữa, chân ta đã phồng rộp lên rồi!"
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn xung quanh thì nhận ra có rất nhiều lương thực đã được ăn hết, bỏ trống nhiều chỗ, vì vậy hắn gọi: "Trên tàu của bọn ta còn chỗ trống! Người già yếu, bệnh tật có thể lên tàu ngồi! Người còn trẻ tuổi, khỏe mạnh thì tiếp tục đi bộ trên bời"
Các nạn nhân lập tức mừng rỡ.
"Được ngồi tàu sao? Tốt quá rồi!"
"Đại nhân, mẫu thân ta đi bộ khó khăn, hãy cho mẫu thân ta ngồi với!"
"Đại nhân, nhà ta có hai đứa trẻ..."
Tiếc là chỗ ngồi trên tàu quá ít, nhưng lại quá nhiều người cần ngồi.
Lâm Bắc Phàm lại nói: "Mọi người đừng tranh nhau, lần lượt ngồi tàu, cứ hai canh giờ lại đổi một lần!"
Cuối cùng, trên tàu đầy người ngồi, đem theo hi vọng lớn mà tiến về phía trước.
Lâm Bắc Phàm nhìn nhóm dân tị nạn trải khắp núi đồi, cảm thấy như vậy vẫn không ổn, trời lạnh đất đóng băng mà quần áo của mọi người cũng chẳng giữ ấm được gì.
Thêm nữa ăn cũng không tính là no, còn phải đi suốt đường dài như thế, khoảng thời gian này không biết đã có bao nhiêu người chết rồi.
Vì thế hắn gọi Cẩm Y Vệ tới: “Lập tức thông báo cho. toàn bộ đội tàu cứu nạn phía trước, kêu bọn họ sau khi dỡ lương thực xuống lập tức phái tàu đi vận chuyển dân tị nan ngay!”
“Rõ, thưa đại nhân!" Cẩm Y Vệ chắp tay đáp.
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Ngoài ra, ta sợ có người nhân cơ hội làm mưa làm gió cho nên nhắc nhở bọn họ nhất định phải phái cao thủ trông chừng kỹ lương thực và tàu đệm khí, không thể lơ là, biết chưa?”
“Vâng, thưa đại nhân!” Cẩm Y Vệ nhận lệnh rời đi. Sau khi có được chỉ thị của Lâm Bắc Phàm, Cẩm Y tức sử dụng thủ đoạn đặc biệt để thông báo cho. đội tàu trước mặt.
Bọn họ có được mệnh lệnh dỡ hàng xong lập tức xuống phía nam vận chuyển dân tị nạn.
Mới đầu chỉ có vài chiếc tàu đệm khí nên chỉ có thể chở mấy nghìn người, nhưng dần dần tàu đệm khí càng ngày càng nhiều, dân tị nạn có thể được chở đi cũng càng lúc càng nhiều hơn.
Bọn họ men theo đường sông, một đường chậm rãi rời đi.
Mà nhóm dân tị nạn tuy rằng bây giờ đang chạy nạn nhưng lại cảm thấy càng đi càng thoải mái, càng về sau lại càng nhẹ nhõm.
Mỗi lần đến được tòa thành tiếp theo, trong thành đó đều đã nấu sẵn cháo nóng hôi hổi để tiếp tế cho mọi người.
Sau khi ăn cháo xong là có thể lập tức nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục lên đường, không cần nghĩ đến cái khác.
Tuy rằng mọi người đều dẫn theo cả gia đình nhưng có tàu đệm khí giúp chở người già yếu bệnh tật cũng đã giải quyết được nỗi lo về sau lớn nhất của dân tị nạn, áp lực nhỏ đi, thoải mái hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn không ít.
Đến cuối cùng, tàu đệm khí trở nên nhiều hơn.
Có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi khỏe khoắn cũng có cơ hội ngồi lên tàu đệm khí, đáp một chuyện xe đi nhờ.
Bởi vì có sự sắp xếp chu đáo đến như vậy nên số dân tị nạn thương vong giảm đi rất nhiều, mọi người đều tràn ngập hy vọng hướng tới kinh thành.