Một trăm vạn lượng, Cao thiên Diệu vẫn cảm thấy cao!
Nhưng nếu có thể khóa chặt được một suất độc quyền buôn bán từ trước vậy. khỏi cần tiếp tục cống hiến vật tư mãi chưa xong này, thế cũng đáng!
Cao Thiên Diệu căn răng: “Được! Một lời đã định!”
Hai người lại một lần nữa hòa hợp, uống rượu chung vui.
Vừa uống rượu, Cao Thiên Diệu vừa hỏi thăm dò: “Lâm đại nhân, còn có chính sách giảm thuế ở thành mới, có thể cũng chia cho Cao gia chúng ta một phần được. không? Yên tâm, sẽ không thiếu lợi ích của ngươi đâu!”
Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt ngạc nhiên: “Cao đại nhân, các ngươi cũng tham quá rồi đó? Ngoại trừ độc quyền bán xi măng ra lại còn muốn lấy cả chính sách ưu đãi giảm thuế của thành mới nữa sao?”
Thế này cũng làm Cao Thiên Diệu có hơi ngại ngùng.
Hắn ta đang định giải thích vài câu thì Lâm Bắc Phàm đã dựng năm ngón tay lên: “Được chứ, thêm năm mươi vạn!”
Cao Thiên Diệu: “Vãi!” Rốt cuộc tên nào tham hơn?
Sau khi có được lời hứa của Lâm Bắc Phàm, Cao Thiên Diệu lập tức trở về gom tiền!
Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng của đối phương mà cười tủm tỉm.
Thật ra, độ cống hiến của Cao gia đã cày đến hạng ba rồi, trên cơ bản có thể nói là ổn định!
Nhưng cừu con đã tặng đến tận cửa nào có lý không cạo lông?
Tiếp sau đó, Hộ bộ thượng thư tới cửa hỏi tội, Hình bộ thượng thư tới cửa hỏi tội, Lễ bộ thượng thư cũng tới cửa hỏi tội...
Lâm Bắc Phàm bắt chước làm theo, lần lượt moi được một trăm năm mươi vạn lượng bạc từ trong tay mấy thế gia khác, tổng cộng được một nghìn năm trăm vạn lượng bạc, khiến bọn họ phải trả thêm tiền lại còn cảm ơn rối rít!
Nếu bọn họ biết được, cũng không biết liệu có tức hộc máu hay không?
Ngoại rừ những thế gia đại tộc này ra còn có rất nhiều nhà thương nhân, danh môn vọng tộc tìm tới chỗ Lâm Bắc Phàm, tuy không thể lấy được độc quyền bán xi măng nhưng cũng hy vọng có thể xếp hạng cao một chút để nhận được ưu đãi thuế nhiều hơn.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nhận được năm trăm vạn cho nên thông qua lần xây thành này, hắn tổng công thu hoạch được hai nghìn năm trăm vạn lượng bạc.
“Lại lời to nữa rồi, ha ha!”
Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ, cảm thấy những vất vả trong khoảng thời gian này đều không uổng phí.
Nếu đã nhận tiền rồi vậy phải làm việc cho tốt mới được.
Hắn lần lượt tuyên bố những gia tộc nhận được độc quyền bán xi măng là ai, những gia tộc được hưởng chính sách miễn giảm thuế có những ai, hơn nữa còn trịnh trọng bày tỏ chỉ cần sau khi thành phố được xây dựng toàn bộ quyền lợi sẽ lập tức được thi hành, ủng hộ bọn họ mở xưởng kinh doanh.
Như vậy, sự việc đã được quyết định, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, mà chuyện này cũng nhanh chóng truyền khắp thiên hạ và cũng khiến toàn
thiên hạ chấn động.
Lúc đầu khi triều đình thu nhận trăm vạn dân tị nạn, có rất nhiều thế lực đều đang đợi xem trò cười!
Phải biết rằng, trăm vạn dân tị nạn này không nhà, không ruộng, không lương thực cũng không có tiền, có thể nói là chẳng có một cái đinh gì hết, nhưng mỗi ngày đều sẽ tiêu hao lương thực và vật tư, là một gánh nặng khó có thể tưởng tượng nổi đối với triều đình!
Cứ tiếp tục nuôi bọn họ chắc chắn sẽ kéo triều đình sụp đổi
Nhưng nếu không nuôi sẽ dẫn đến lòng người tan rã, danh tiếng của triều đình sẽ bị đả kích nặng nề, bọn họ đều đang đợi khi nào triều không chống đỡ được nữa thì
sẽ phất cờ khởi nghĩa!
Nhưng hoàn toàn không ngờ còn chưa đến một tháng đã bị Lâm Bắc Phàm xử lý ổn thỏa cả rồi!
Thông qua một phát minh thần kỳ như xi măng xây dựng một tòa thành mới bên ngoài kinh thành đã giải quyết xong vấn đề sắp xếp cho nhóm dân tị nạn.
Còn thông qua chế độ cống hiến để thu hút các danh gia vọng tộc và các thương nhân qua đó quyên góp tiền tài và vật tư.
Không chỉ giải quyết được vấn đề ăn cơm sống qua mùa đông đang cấp thiết nhất hiện tại của dân †j nạn, mà còn giải quyết được một loạt các vấn đề về sau như
ăn, mặc, ở, đi lại, một toà thành mới đã hoàn toàn kích hoạt.
Điều đáng sợ nhất là lại còn có thể chăm sóc ngược lại triều đình, khiến triều đình cũng sung túc hẳn lên.
Đây đúng thật là... biến thứ mục nát trở nên thần kỳ mà!
Mọi người càng thêm khâm phục Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng tò mò về thứ được gọi là xi măng này hơn.
Nó thật sự là thần khí xây nhà sao, cho nên mọi người mới đổ xô vào tranh nhau?
Nếu đúng thì mình có thể sở hữu nó được không?
Vì thế các phương đều phái cao thủ tới nghe ngóng tình hình.
Cuối cùng không nằm ngoài dự liệu của Lâm Bắc Phàm, xi măng hoàn toàn không có hàng rào kỹ thuật gì cả, rất nhiều người chỉ liếc mắt một cái đã biết làm thế nào, lấy ít hàng mẫu về mày mò là có thể làm ra xi măng.
Ở Ký Bắc, vương phủ.
Ký Bắc vương nhìn quân sư Gia Cát tiên sinh đi vào với vẻ hào hứng, cũng nôn nóng hỏi: “Quân sư, tình hình thế nào rồi, có phải thật không?”
“Hồi vương gia, thuộc hạ đã phái người đi xem, tình hình hoàn toàn là thật!”
Gia Cát tiên sinh nói với vẻ kích động: “Trạng nguyên lang thật sự đã dựa vào phát minh nghịch thiên như xi măng này để xây được hơn nghìn căn nhà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đồng thời cũng quả thật dựa vào xi măng để thu hút toàn bộ phú thương và các gia tộc lớn cống hiến tiền tài và vật tư, giải quyết vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của cả triệu dân tị nạn, còn khiến triều đình... giàu hơn không ít!”