Trụ trì thở dài: “Tới nay, Thiên Môn đã bị hủy diệt, các thế lực trong giang hồ cũng đang dần suy yếu! Chỉ có triều đình là chẳng chịu tổn thất gì từ đầu đến cuối, ngược lại còn tăng thêm quyền thống trị giang hồ!
“Quá là đáng sợ!”
Lão hòa thượng kinh hãi.
Trụ trì lắc đầu: “Đến giờ bần tăng cũng mới phá được kế này của triều đình, nhưng tất cả đều đã muộn! Đúng là tính toán không chút sơ hở, đi bước nào chắc bước đó, triều đình có cao nhân!”
“A di đà phật!”
Lão hòa thượng nhắm mắt.
Thế nhưng từ vẻ mặt có thế nhận thấy trong lòng hắn tra đang không hề bình tĩnh.
“Sư đệ, xem ra về sau chúng ta phải khách sáo với triều đình một chút rồi!”
Trụ trì cười khổ: “Bằng không về sau chúng ta lại bị tính kế lúc nào cũng không hay.”
“A di đà phật, sư huynh nói phải!”
Lão hòa thượng đồng ý.
Tại Kí Bắc, môn chủ Thiên Môn nhanh chóng nhận được tin tức này.
Là một kẻ có dã tâm lớn, hắn ta suy nghĩ một lát là hiểu ngọn ngành sự việc nên tức đến mức gào lên.
“Đúng là đáng chết! Bản tọa lại bị triều đình tính kế cơ đấy!”
“Chỉ dùng một cuốn Tịch Tà Kiếm Phổ thôi mà đã hủy diệt được cả Thiên Môn mà bản tọa nhọc công xây dựng những ba mươi năm!”
“Hại bản tọa phải bước đến đường cùng, bị người ta đuổi giết!”
“Bản tọa không đội trời chung với ngươi!”
Hai mắt hắn ta tràn ngập sát khí, hắn ta chỉ muốn lập tức tới kinh thành để báo thù rửa hận.
Có điều cuối cùng hắn ta vẫn nhẫn nhịn được.
Thực lực của triều đình không hề yếu, một mình hắn ta không đấu lại được, có thể sẽ không thu được lợi gì.
Nhỡ đâu có cả cao thủ Võ Đang với Thiếu Lâm Tự xuất hiện nữa, hoặc là triều đình lại ra thêm chiêu nào nữa thì vô cùng bất lợi cho hắn ta.
“Hiện giờ chưa phải lúc báo thù!”
“Đợi Quỳ Hoa Bảo Điển thành công, ngày Kí Bắc vương khởi binh sẽ là ngày bản tọa báo thù!”
“Món nợ này bản tọa sẽ ghi nhớ!”
Môn chủ Thiên Môn quay trở lại, tiếp tục nhắm mắt tu luyện. Mà lúc ấy, giang hồ lại được phen tĩnh lặng.
Bên trong kinh thành, Lâm Bắc Phàm vẫn đang chỉ huy mọi người xây dựng thành mới.
Trải qua hơn nửa tháng nỗ lực, thành mới lại xây được thêm hơn ba vạn ngôi nhà, cộng thêm chỗ nhà xi măng đã xây được thì tổng cộng đã giải quyết được vấn đề nhà ở cho gần ba mươi vạn người.
Lúc này, đã một tháng trôi qua kể từ khi thành mới được thi công xây dựng.
Trong thời gian mộ tháng đã có thể giải quyết vấn đề nhà ở cho ba mươi vạn dân, đây đúng là một kì tích.
Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn thấy chậm.
Hồi đầu hắn đã thế thốt rằng trong vòng hai tháng có thể giúp tất cả dân gặp nạn đều có nhà ở, ba tháng sẽ xây xong thành mới. Với hiệu suất bây giờ thì vẫn chưa đạt yêu cầu.
Mọi người càng ngày càng quen thuộc hơn với việc sử dụng xi măng, tốc độ xây nhà cũng càng lúc càng nhanh hơn. Chắc chắn trong vòng hai tháng là tất cả mọi người đều được ở nhà mới.
Trong ba tháng, chắc chắn thành mới sẽ khánh thành!
“Mọi người cố gắng làm việc! Cố gắng trước khi tết đến xây xong thành mới, được ở nhà mới!”
Lâm Bắc Phàm ra sức hét.
“Vâng thưa đại nhân!”
Dân chúng đáp lời, đoạn ra sức làm việc. Lúc bấy giờ, hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cũng đi tới.
Mạc Như Sương nói nhỏ bên tai Lâm Bắc Phàm: “Công tử, ban nãy chúng ta có nhận được thư từ Kí Bắc vương!”
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, đoạn đi tới một chỗ không người cùng hai người họ.
“Kí Bắc vương lại có nhiệm vụ gì?”
Mạc Như Sương lắc đầu: “Công tử, lần này không có nhiệm vụ! Vương gia nói, nửa năm nay chúng ta đã vất vả nhiều rồi nên tặng cho chúng ta một bộ công pháp, bảo chúng ta tu luyện!”
“Công pháp gì?”
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
“Công tử, đây ạ!”
Mạc Như Sương lấy ra một bộ công pháp chép tay rồi đưa cho Lâm Bắc Phàm.
“Quỳ Hoa Bảo Điển?”
Lâm Bắc Phàm chau mày.
Càng nhìn hắn càng thấy kì lạ, hắn cứ cảm giác hình như mình đã từng trông thấy bộ công pháp này ở đâu đó? Khoan đã, đây chẳng phải Tịch Tà Kiếm Phổ mà hắn viết đó ư?
Mặc dù đã sửa tên nhưng nội dung cốt lõi thì y hệt!
Quách Thiếu Soái đứng bên cạnh chau mày nói: “Công tử, nghe vương gia nói, cuốn Quỳ Hoa Bảo Điển này là một môn võ học thuyệt thế vô cùng quý giá, bất cứ kẻ học võ nào cũng đều có thể tu luyện!”
“Chỉ trong mười ngày là có thể lên Cửu Phẩm! Ba tháng là lên Bát Phẩm! Một năm là có thể đạt tới Thất Phẩm! Nếu như có thiên phú xuất sắc thì chỉ cần hai đến ba năm là có cơ hội khai thông toàn bộ kinh mạch và trở thành cao thủ Tiên Thiên!”
Quách Thiếu Soái càng nói càng hưng phấn như thế đã trông thấy một tương lai tươi đẹp.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại hừ một tiếng: “Nếu ngươi mà luyện thì cách cái chết không còn xa đâu!”
Quách Thiếu Soái kinh ngạc: “Công tử, sao ngươi lại nói như vậy?”
“Bởi vì đây chính là một tà công không khác gì Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm hoàn toàn có thể khẳng định bộ Quỳ Hoa Bảo Điển này chắc chắn được sửa đổi từ Tịch Tà Kiếm Pháp.
Nội dung của nó giống y hệt!
Người bình thường không nhìn ra nhưng hắn là người sáng tác ra Tịch Tà Kiếm Phổ, sao hắn có thể không nhìn ra?
Người sở hữu năng lực cải biên không nhiều, môn chủ Thiên Môn chính là một kẻ trong số đó. Hắn ta thực sự có thể làm ra những chuyện tổn hại đến lợi ích của người khác như vậy.
Hai tháng không có tin tức gì mà hắn ta đã chạy đến chỗ của Kí Bắc vương rồi! Lại còn viết tà môn công pháp và giao cho Kí Bắc vương, chuyện này càng lúc càng thú vị rồi đấy!