Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 452: Nhưng cũng may là còn có hắn! 




"Cây Bát Tiên Quá Hải này, trẫm rất thích, Quách ái khanh có lòng rồi!"

"Cảm ơn bệ hạ đã khen ngợi, vi thần không dám nhận!"

Chỉ trong thời gian ngắn, Quách bộ đầu đã trở thành người nổi bật nhất trong số các quan lại!

Cuối cùng cũng tới lượt Lâm Bắc Phàm.

Hắn ta bưng một cái thùng được che kín bằng vải đỏ đi lên phía trước.

Ánh mắt của nữ đế dời sang chỗ hắn, ánh mắt của các quan cũng đổ dồn vào hắn, bọn họ đều rất tò mò, không biết lễ vật mà Lâm Bắc Phàm dâng lên là thứ gì.

Nữ đế mỉm cười nói: "Ái khanh, lễ vật của ngươi là gì thế, tại sao lại phải đựng bằng thùng?"

"Mời bệ hạ xem!" Lâm Bắc Phàm xốc tấm vải đỏ lên, để lộ một thùng đựng đầy thứ gì đó trông rất kỳ lạ, rất xấu xí.

Các quan hoảng hốt, ai nấy ồ lên!

Trong số đó có môt vị lão thần, chỉ vào Lâm Bắc Phàm rồi nói với vẻ tức giận: "Lâm đại nhân, ngươi tặng cái này cho bệ hạ đấy à?"

"Đúng vậy!" Lâm Bắc Phàm gật đầu mà cười nói.

"Cái thứ thấp kém, rẻ mạt này, sao có thể đem tặng cho bệ hạ được cơ chứ, rõ ràng là ngươi chẳng coi bệ hạ ra gì mà!" Hắn ta quát mắng.

Lâm Bắc Phàm cao giọng mà nói: "Bản quan hỏi ngươi, đây là cái gì?"

"Đây là gừng!" Hắn ta ngẫm nghĩ một hồi, rồi lại bổ sung thêm một câu nữa: "Dùng để nấu ăn."

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "Chỗ gừng này trông ra sao?"

Hắn ta đáp: "Tầng tầng lớp lớp, như một ngọn núi vậy!"

"Đúng vậy, đây chính là lễ vật mà thần dâng tặng lên bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm đẩy thùng gừng này tới trước mặt nữ đế, cao giọng mà nói: "Thần tặng bệ hạ... nhất thống giang sơn (đồng âm với câu một thùng toàn gừng)"



Các quan lại phải sững sờ một lần nữa!

Nữ đế đập bàn đứng bật dậy, thốt lên với vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: "Tốt lắm, tốt lắm! Lễ vật này của ái khanh đúng là rất tốt, đã chạm tới trái tim của trẫm rồi, trẫm rất thích! Người đâu, mau đem thùng gừng này đi chế biến thành món ăn, trẫm muốn ăn giang sơn vào bụng! Ha ha!"

"Bệ hạ nói có lý lắm!" Lâm Bắc Phàm hớn hở ra mặt. Quách bộ đầu của Lục Phiến Môn đứng bên cạnh hắn cũng nhìn tới nỗi phát ngốc! Giỏi lắm!

Lễ vật này dâng lên thật là tốt, thật là hay, hơn nữa còn rất tiết kiệm tiền! Hắn có vắt sạch não cũng chẳng thể nghĩ ra nổi món quà hay như vậy!

Quách bộ đầu tức giận trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, thế mà ngươi còn nói là mình không hiểu, rõ ràng ngươi hiểu rõ như thế cơ mà!

Sau đó, nữ đế mở tiệc khoản đãi các quan.

Sơn hào hải vị, rượu ngon cung đình, hưởng thụ bất tạn.

Còn có cả đoàn ca múa của cung đình, chơi đàn đánh trống, ca hát khiêu vũ trợ hứng cho mọi người. Lúc này, các quan đều thả lỏng tinh thần, vừa thưởng thức tiết mục ca múa, vừa thưởng thức rượu và đồ ăn ngon.

Cho dù bình thường là kẻ thù chính trị, luôn ngáng đường nhau thì hôm nay mọi người đều mỉm cười bỏ qua mâu thuẫn mà chúc rượu lẫn nhau.

Tạm thời gác lại ân oán, đón tết vui vẻ, đợi sang năm rồi tính sau!

Đến cả người luôn cảm thấy Lâm Bắc Phàm là kẻ chướng mắt như Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu mà cũng liên tục chúc rượu, tươi cười ra mặt, tâm trạng không tệ.

Thấy Lâm Bắc Phàm ngồi yên một chỗ, không động tởi rượu thì tò mò hỏi: "Lâm đại nhân, rượu ngon như thế, sao ngươi lại không uống?"

"Cảm ơn ý tốt của Cao đại nhân, tối hôm qua hạ quan vừa mới uống rồi!" Lâm Bắc Phàm cười nói.

Cao Thiên Diệu: "..."

Khá lắm, cảm giác cứ như thể hắn ta vừa bị khoe mẽ vậy!

Nữ đế cũng hiếm khi thả lỏng tâm trạng như vậy.



Nàng thưởng thứ tiết mục ca múa, trong lòng vô cùng cảm khái, lại một năm nữa trôi qua rồi! Năm vừa qua, thật là khó khăn!

Có yêu giáo gây sóng gió, gương cờ khởi nghĩa, âm mưu lật đổ triều đình! Hai vị tông sư trẻ tuổi, đại chiến tại kinh thành!

Ba vạn binh sĩ ở Đường Châu vị tham quan áp bức đến nỗi phải tạo phản, chiếm núi làm cướp, trở thành phản quân! Ở Ký Bắc có nạn thổ phỉ, cướp đốt giết hiếp, không có chuyện ác nào mà bọn chúng không làm!

Võ Tây vương và Đại Nguyệt vương triều cấu kết với nhau, muốn khởi binh chiếm lấy Đại Võ!

Ở Giang Nam xảy ra nạn lũ lụt, vì tư lợi mà Giang Nam vương khiến cho hàng trăm hàng vạn nạn dân phải trôi dạt khắp nơi, đẩy việc khó cho triều đình!

Còn cả chuyện giang hồ, môn chủ Thiên Môn có dã tâm lớn, muốn nắm lấy quyền lực lớn trong giang hồ!

Trong số những chuyện này, nếu xử lý không ổn thỏa bất cứ chuyện nào, cũng đều dẫn đến hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Triều đình gặp phải nguy cơ chồng chất, vốn không thể gắng gượng nổi nữa!

Nhưng cũng may là còn có hắn!

Ánh mắt của nữ đế, không kìm lòng được mà dời sang chỗ Lâm Bắc Phàm.

Chính là hắn, đã vạch trần trò độc thuật của yêu giáo, tiêu diệt ngọn lửa khởi nghĩa.

Chính là hắn, đã khuyên được hai vị tông sư trẻ tuổi rời khỏi kinh thành, giúp kinh thành tránh được tai kiếp!

Chính hắn, đã chiêu hàng ba vạn binh lính phản quân, hóa giải một phen nội loạn!

Chính hắn, đã dùng diệu kế giải quyết ổn thỏa nạn thổ phỉ!

Chính hắn, đã bày mưu tính kế, giữa nơi hoang vu, làm quân đội của Võ Tây vương và Đại Nguyệt vương triều trọng thương, hóa giải được một cuộc chiến tranh!

Chính hắn đã lao tới Giang Nam, cứu tế rất nhiều nạn dân, đồng thời biến một thứ tầm thường thành thần khí, dùng xi măng để giải quyết vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của nạn dân, bù đắp tổn thất của triều đình, giúp triều đình vững vàng hơn!

Chính hắn, đã dùng diệu kế để hủy diệt Thiên Môn, phá giải quyền lực của một môn phái giang hồ! Chính nhờ hắn!