Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 455: Cứ quyết định sảng khoái như vậy đi!




Tử Nguyệt công chúa ngẩng đầu lên, nói một cách nghiêm túc: "Quân sư, chỉ cần ngươi tới Võ Tây với bản cung, cả người cả tiền đều là của ngươi!"

Lâm Bắc Phàm: "..."

Hay lắm! Ngươi dám dụ dỗ ta đấy à!

Hơn nữa thứ mà ngươi dùng để dụ dỗ đều là thứ mà ta thích, ngươi không biết ta là người không chịu nổi sự mê hoặc hay sao? Sau đó, hai người cùng trò chuyện vui vẻ, thời gian lặng lẽ trôi qua.

Tử Nguyệt công chúa xem đồng hồ, đứng dậy, lưu luyến mà nói: "Không còn sớm nữa, bản cung về trước đây! Quân sư, hẹn sau này gặp lại!"

Lâm Bắc Phàm rất thất vọng: "Công chúa, ngươi đi gấp vậy sao?

Thấy vẻ mặt tiếc nuối của Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt công chúa bỗng cảm thấy vui vẻ, giọng nói của nàng trở nên dịu dàng: "Quân sự, được nói chuyện với ngươi lâu như thế, bản cung đã vui lắm rồi! Tương lai còn dài, sau này chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau!"

"Nếu đã như thế, bản quan không giữ ngươi ở lại nữa vậy, ngươi để lại ít tiền đi! Có khó khăn vất vả thì cũng là tình cảm, một trăm vạn lượng có được không?" Lâm Bác Phàm nói với vẻ mong đợi.

Khóe miệng Tử Nguyệt công chúa méo xệch đi, đột nhiên nàng cảm thấy rất tức giận!

Bản cung vượt ngàn dặm xa xôi đến thăm ngươi, vậy mà ngươi chỉ nhớ chuyện này thôi sao?

Thật quá đáng, chẳng lẽ bản cung lại không quyến rũ bằng mấy thứ tiền tài phàm tục đó hay sao?

Tử Nguyệt công chúa nghiến răng mà nói: "Quân sư, bản quan đã chuẩn bị cho ngươi một món quà lớn, ngươi nhắm mắt lại đi!"

"Ta không nhắm mắt đâu, ai mà biết được liệu ngươi có chiếm hời của ta hay không?" Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng.

"Không nhắm mắt cũng được!" Tử Nguyệt công chúa bất ngờ xông tới, ôm đầu Lâm Bắc Phàm.

Cuối cùng vẫn để công chúa đạt được mục đích, đắc ý mà rời khỏi đây! Lâm Bắc Phàm tức giận đến nỗi run rẩy!



Chết tiệt, lại để nàng chiếm hời rồi!

Nếu ta không cần che giấu thực lực, thì làm gì có chuyện để ngươi chiếm được món hời này?

Tiếp theo vẫn là thời gian đón tết, mọi người đi thăm người thân và bạn bè, nhưng Lâm Bắc Phàm cũng không có người thân gì cả, toàn bộ bạn bè trên cơ bản đều đang ở Lâm phủ, cũng không cần đi thăm hỏi cấp trên cho nên cuối cùng cũng nhàn rỗi.

Mỗi ngày hắn tốn một canh giờ để xử lý chính vụ, sau đó có thể làm việc của mình.

Đây là khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có của hắn, mỗi ngày đều rúc trong nhà cùng mọi người tán gẫu, nếu nhàm chán thì ra ngoài đi dạo, tuy rằng cuộc sống bình đạm nhưng tràn đầy hạnh phúc.

Đột nhiên hắn phát hiện ra có đôi khi cuộc sống như vậy rất không tồi, nếu có thể kéo dài như vậy mãi thì tốt biết bao.

Cùng lúc đó, hắn tính toán về năng lực của mình, đột nhiên phát hiện ra...

“Hình như mình có thể thăng một cấp rồi!”

Từ lúc hắn thăng cấp thành Tông Sư cho tới nay đã qua hơn nửa năm rồi.

Trong khoảng thời gian hơn nửa năm này đã thấu hiểu và vận dụng nhuần nhuyễn thực lực của Tông Sư, đạt đến Tông Sư đỉnh phong.

Đột phá thêm một bước chính là Đại Tông Sư Nhị phẩm, dựa theo tính khắt khe của hệ thống có thể phải cần đến hai, ba trăm triệu lượng bạc mới được quá.

Nhưng tiền cũng không thể tiêu như thế được.

Thật ra hắn có thể tự mình tu luyện và đột phá, chẳng qua khá tốn thời gian mà thôi.

Còn có một cách khác nữa, đá cứng trên núi có thể mài bóng ngọc, hắn nhận công pháp tu luyện và kinh nghiệm của một vị Tông Sư hoàn chỉnh khác, nói không chừng sẽ có được sự dẫn dắt rồi từ đó đột phá.



Hơn nửa năm này hắn đã tham hô hơn một trăm triệu lượng bạc, có thể thử một phen.

Cho dù vẫn không có cách nào đột phá như trước nhưng cũng có thể tăng thực lực của mình lên, rút ngắn thời gian đột phá cho lần sau.

“Cứ quyết định sảng khoái như vậy đi!”

Đến tối, hắn lén lút chuồn ra ngoài thành và tìm được một sơn cốc không người, trong lòng thầm nói: “Hệ thống, kết toán cho ta đi!”

[Tinh! Ký chủ đã tham ô số vàng bạc châu báu trị giá một trăm linh tám triệu lượng bạc, con số rất lớn, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản Ma Sư (hậu kỳ)!]

Một luồng sức mạnh hoàn toàn không thua kém gì Lâm Bắc Phàm rót vào trong cơ thể của hắn, khiến thực lực của hắn tăng lên gấp đôi!

Còn có một chuỗi ký ức tu luyện không lồ dung nhập vào trong đầu hắn.

Một đống ký ức thật sự quá đầy ắp, quá phong phú, ẩn chứa kinh nghiệm và kiến thức tu luyện suốt đời của người đó, trong đó có một công pháp thần kỳ khiến Lâm Bắc Phàm để mắt đến, đó là Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp!

Đây là một môn công pháp thần kỳ về tu luyện tinh thần lực!

Có thể khiến tinh thần như có thực chất, sử dụng được ở tất cả mọi dịp, đánh bại tâm thần địch, có thể chiến thắng mà không cần dùng đến binh!

Còn có thể giành tạo hóa thiên địa, hấp thụ tinh hoa vũ trụ!

Trước đây hắn nhận được Chu Lưu Lục Hư Công đã sở hữu năng lực thần kỳ khống chế tám loại sức mạnh trong thiên địa, bây giờ còn có thể tu luyện và điều khiển tinh thần lực nữa!

Trong lòng Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Lần này thật sự thành ma pháp sư luôn rồi!”

Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị hắn vứt bỏ!

Bây giờ việc quan trọng nhất mà hắn phải làm là hấp thụ thực lực của vị Tông Sư này và dung hợp ký ức tu luyện của hắn ta để bản thân tiến thêm một bước!