Dạ Lai Hương nhìn viên minh châu bảy màu trên tay Lâm Bắc Phàm, phát hiện viên của hắn sáng hơn, có linh khí hơn.
Cái nào là thật cái nào là giả, nhìn cái là biết luôn!
“Đáng chết!”
Sắc mặt Dạ Lai Hương trầm xuống, hắn ta siết vỡ viên minh châu giả trong tay.
“Được rồi, chuyện này đã kết thúc, bản quan về nghỉ ngơi đây, chúc ngươi có một giấc mơ đẹp!”
Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi.
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền tới hoàng cung và khắp thành!
“Đại đạo Dạ Lai Hương đã bị phủ doãn đại nhân bắt được rồi!”
“Nghe đâu phủ doãn đại nhân lấy thân mình để dụ địch, vào ở thiên lao để dụ Dạ Lai Hương tới, sau đó bắt người luôn! Giờ Dạ Lai Hương đang bị nhốt trong thiên lao, không ra ngoài được nữa!”
“Ha ha! Dạ Lai Hương thất thủ rồi cơ đấy, còn thất thủ dưới tay Đại Võ ta nữa chứ!”
“Đây đúng là một chuyện thần kì mà!”
Đó người ta gọi là chó cắn người không phải tin nóng, người cắn chó mới là tin nóng!
Từ khi đạo sư Dạ Lai Hương hành động đến nay chưa từng bị thất thủ, đây đúng là một truyền kì trong giới trộm cắp!
Còn hiện giờ hắn ta lại bại dưới tay Lâm Bắc Phàm – một quan văn sức trói gà chẳng chặt, chuyện này lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi…
Buổi triều sớm ngày hôm sau, nữ đế vô cùng vui vẻ.
“Lâm ái khanh, tối hôm qua ngươi không chỉ bảo vệ được viên minh châu bảy màu mà còn bắt được Dạ Lai Hương, nhốt hắn ta bên trong thiên lao, bảo vệ sự uy nghiêm của triều đình ta, trẫm vô cùng vui!”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói: “Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần không dám nhận!”
“Công lao này của ngươi phải ghi lại! Hiện giờ còn có một việc quan trọng cần phải xử lý gấp!”
Nữ đế nói: “Xử lý Dạ Lai Hương thế nào đây?”
Binh bộ thượng thư giận đùng đùng, nói: “Bệ hạ, Dạ Lai Hương đã dám trộm viên minh châu bảy màu của triều đình ta thì chính là mạo phạm đến uy danh của triều đình, cứ giết luôn hắn ta để làm gương!”
“Tán thành!”
“Thần tán thành!”
Một đám quan viên lập tức nói theo.
Với những tên giặc cướp như thế này thì giết chính là cách tiện nhất.
Có một quan viên do dự nói: “Nhưng mà Dạ Lai Hương sở hữu thực lực hàng Tứ phẩm rất bất phàm đấy, cộng thêm khinh công tuyệt diệu, muốn giết hắn ta đâu có dễ! Hơn nữa giờ chúng ta chỉ mới nhốt được hắn ta mà thôi…”
Binh bộ thượng thư lớn giọng nói: “Mong hãy giết hắn ta ạ!”
Mọi người đều gật đầu.
Đúng lúc ấy, có một Cẩm Y Vệ vội vã chạy vào báo mật tin.
Nữ đế xem mật tin xong, sắc mặt trở nên khó coi: “Các vị ái khanh, không thể giết Dạ Lai Hương!”
“Bệ hạ, tại sao lại như vậy?”
Nữ đế trầm giọng nói: “Trẫm vừa mới nhận được thông tin, thực ra Dạ Lai Hương là đồ đệ của một vị Tông Sư! Nếu chúng ta giết hắn ta thì e sẽ khiến vị Tông Sư kia điên cuồng và muốn báo thù!”
Mọi người lập tức kinh hãi: “Chuyện này…”
Chuyện này có liên quan đến Tông Sư thì không còn đơn giản nữa!
Nếu chọc đến Tông Sư khiến người đó đến phá hoại thì chẳng có quốc gia nào chịu nổi đâu!
“Các vị ái khanh có kế sách gì không?”
Nữ đế hỏi, bách quan đồng loạt lắc đầu.
Chắc chắn là không thể giết người được rồi, cứ tiếp tục nhốt nhất định sẽ có vấn đề! Nhưng nếu thả hắn ta ra thì uy nghiêm của triều đình biết để vào đâu?
Chuyện này đúng là một củ khoai nóng bỏng tay!
Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đứng ra nói: “Bệ hạ, mong bệ hạ hãy giao chuyện này cho vi thần!”
Nữ đế khẽ nhướn mày.
Tên này bình thường không có lợi thì sẽ không làm, trên triều đình thì hay trộm lười biếng, hôm nay lại tích cực chủ động tìm việc cho mình, hắn có mưu đồ gì à?
Có điều nếu hắn đã chủ động thì nữ đế cũng vui, nàng cười: “Ái khanh không hổ là trụ cột quốc gia! Nếu ngươi đã tích cực như vậy thì trẫm sẽ giao chuyện này cho ngươi, hi vọng ngươi đừng làm trẫm thất vọng!”
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Thế là mớ phiền phức này đã “thuộc về” Lâm Bắc Phàm, tâm trạng của nữ đế cũng thoải mái hơn, nàng hỏi: “Ái khanh, ngươi định làm thế nào?”
“Bẩm bệ hạ, nếu đã không giết được Dạ Lai Hương thì vi thần định khuyên hắn ta hoàn lương làm người tốt!”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Đối phương có thực lực cao cường, khinh công tuyệt diệu, lại còn giỏi đạo thuật, Đức Thiên Phủ của thần đúng lúc cần một nhân tài! Nếu hắn ta thay đổi, làm việc cho triều đình thì ấy chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?”
Nữ đế kinh ngạc, bách quan cũng vậy. Hắn muốn Dạ Lai Hương quay đầu là bờ ư? Đúng là một cách “to gan”!
Thôi xin, người ta là một đại đạo nức danh thiên hạ đấy, đằng sau hắn ta còn có Tông Sư chống lưng, ngươi nghĩ hắn ta sẽ cúi đầu sao?
“Chuyện này liệu có thành công được không?”
Nữ đế hơi lo.
“Sự thành tại người, vi thần cứ thử đã, dù sao hiện giờ cũng không còn cách nào tốt hơn nữa!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.
“Cũng phải! Chuyện này giao cho ái khanh, nếu làm tốt thì coi như ngươi lập đại công!”
Nữ đế hứa.
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói. Tiếp đó, hắn tới thiên lao theo lệnh của nữ đế.