Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 479: Cảm ơn đạo soái!




Cuối cùng thì Dạ Lai Hương cũng ngoan ngoãn, hắn ta nói: “phủ doãn đại nhân, ta đã gia nhập Đức Thiên Phủ rồi thì chắc chắn sẽ tuân theo kỷ cương, pháp luật, tuyệt đối không làm mấy chuyện phạm pháp đâu!”

“Ngươi biết vậy là tốt!”

Lâm Bắc Phàm cất thanh đao đi, hắn chỉ bỏ vào túi một cách tùy ý.

Dạ Lai Hương trông vậy mà run rẩy: “Phủ doãn đại nhân, ngươi cẩn thận chút có được không? Nếu thanh đao này mà khởi động thì sẽ chết người đấy!”

Mà người chết chắc chắn không phải là ngươi mà là ta!

Bỗng chốc Dạ Lai Hương phát hiện hắn ta vẫn còn một nhiệm vụ, đó chính là bảo vệ Lâm Bắc Phàm!

Bằng không nếu hắn toi đời thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Cứ nghĩ đến đây là hắn ta lại thấy cuộc đời vô vọng, cực kì đau lòng!

Hắn ta đường đường là một đạo soái, một nam tử tự do như gió, một đại đạo trêu đùa cả thiên hạ bằng thực lực của mình, kết quả lại rơi vào tay Lâm Bắc Phàm, bị hắn tính kế đến chết!

Dạ Lai Hương thấy hối hận vô cùng, biết vậy hắn ta đã không tới Đức Thiên Phủ!

“À đúng rồi, giờ chúng ta phải bàn chuyện chính thôi!”

“Chuyện chính gì?”

Dạ Lai Hương mất hết cả hứng.

“Chuyện liên quan đến mạng sống của ngươi đấy!”

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Hồi đầu các quan văn võ trong triều đều muốn giết ngươi, là ta cố gắng bôn ba trước sau mới giữ lại được cái mạng này cho ngươi! Nói một cách khác, ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi!”

Dạ Lai Hương chấn kinh: “Ngươi cứu ta ư?”

“Ừ!”

Lâm Bắc Phàm ra sức gật đầu.



Trông gương mặt rất nghiêm túc của Lâm Bắc Phàm, không biết vì sao Dạ Lai Hương lại thấy đáng tin.

“Đúng thật là ngươi sao?”

Hắn ta hỏi lại lần nữa.

“Đương nhiên là ta rồi! Ngươi thấy trong tất cả quan văn quan võ trong triều thì ai sẽ cứu ngươi?”

Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói.

Dạ Lai Hương nghĩ ngợi một hồi, hắn ta phát hiện mình chẳng có quan viên trong triều nào có thể mở lời giúp hắn ta, duy chỉ có Lâm Bắc Phàm.

Dạ Lai Hương nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt phức tạp: “Phủ doãn đại nhân, tại sao ngươi lại cứu ta?”

Lâm Bắc Phàm vừa lắc đầu vừa cười: “Làm gì có nhiều tại sao đến thế? Thì bởi thấy ngươi còn trẻ tuổi, thực lực lại mạnh, kỹ thuật trộm cắp kinh người, có một tương lai rộng mở! Nếu ngươi chết thì, ôi…”

Dạ Lai Hương bỗng cảm nhận được hơi ấm.

Hắn ta bỗng phát hiện người trước mắt mình không còn đáng ghét nữa!

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Bảo vật trộm được không biết giấu đi đâu, lợi cho tên nào không biết! Đúng là quá đáng tiếc, ngươi nói xem có phải hay không?”

Dạ Lai Hương: “Đậu má!”

Suy cho cùng thì cũng là bởi báu vật trong tay hắn ta! Người này đúng là một tên đáng ghét!

Hơn nữa còn là kiểu cực kì đáng ghét!

Dạ Lai Hương quát: “Ngươi đúng là đồ thích bắt chẹt người khác!”

Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa phất tay: “Đừng có nói mấy lời khó nghe vậy chứ, ta đã cứu ngươi một mạng chẳng lẽ ngươi không báo đáp? Lẽ nào ngươi là một đạo soái mà lại vong ơn phụ nghĩa ư?”

“Đương nhiên không rồi! Mặc dù bản công tử là một tên trộm nhưng vẫn hiểu đạo nghĩa giang hồ, ân oán rõ ràng, có thù tất báo, có ơn tất trả!”



Dạ Lai Hương kiêu ngạo nói: “Nếu ngươi đã có ơn cứu mạng ta thì ta báo đáp ngươi là điều đương nhiên! Ngươi nói đi, ngươi muốn gì?”

“Ta muốn cũng không nhiều đâu, chỉ vài món báu vật thôi!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Nói ra xem nào!” Dạ Lai Hương phất quạt.

Lâm Bắc Phàm bảo: “Ta muốn bạch ngọc mỹ nhân, kim thiền phật châu, gỗ kỳ lân ngàn năm…”

Hắn nói liên tiếp mấy món báu vật.

Dạ Lai Hương nghe xong mà đau tim vô cùng: “Ngươi cũng có mắt nhìn quá đấy! Mấy thứ này có giá trị rất cao trong đống báu vật của ta! Có điều ngươi là người có ơn cứu mạng đối với ta nên ta sẽ tặng chúng cho ngươi!”

Lâm Bắc Phàm giơ ngón tay cái, cười nói: “Đúng là đạo soái có khác, ra tay thật hào phóng!”

Dạ Lai Hương đắc ý phe phẩy quạt: “Đó là điều đương nhiên!”

“Cơ mà ta còn muốn đại kim phật thủ, tử ngọc trân châu, vô hạ mỹ bích…” Lâm Bắc Phàm lại kể tên mấy món báu vật nữa.

Dạ Lai Hương nhảy dựng lên: “Hay thật! Mấy món báu vật này dù không xếp hạng đầu trong mắt ta nhưng cũng là những thứ quý hiếm, vậy mà ngươi lại nhìn trúng tụi nó! Cơ mà, dù vậy ta vẫn sẽ tặng cho ngươi!”

“Cảm ơn đạo soái! Có điều, ta còn muốn hải tâm thạch, hồng nhật san hô, gỗ phượng hoàng ngô đồng…” Lâm Bắc Phàm tiếp tục đọc.

Dạ Lai Hương bật dậy: “Không được! Tuyệt đối không được!”

Lâm Bắc Phàm bất mãn: “Sao lại không được? Chỉ là vài món đồ thôi mà, có cần phải kích động như vậy không?”

Dạ Lai Hương giậm chân: “Gì mà vài món đồ? Ngươi đòi hết rồi còn gì, đây là những bảo vật mà ta vất vả trộm được trong hai năm nay, vậy mà ngươi lại đòi hết! Ta tung hoành giang hồ bao nhiêu năm chưa từng thấy ai tham như ngươi đâu!”

“Thì người ta thường hay bảo ăn cám trả vàng mà! Ta cứu ngươi một mạng, chẳng lẽ ngươi không báo đáp ta hết mức có thể được sao? Lẽ nào mạng sống của một đạo soái như ngươi lại không đáng với chỗ tiền đó sao?” Lâm Bắc Phàm nói một cách hùng hồn.

Dạ Lai Hương quát: “Đương nhiên là mạng của ta đáng tiền, nhưng ngươi phải để lại cho ta một ít chứ!”

“Để lại cái gì? Mấy thứ đồ này cũng đâu phải của ngươi, toàn là ngươi đi ăn trộm cơ mà! Ngày nào ngươi cũng ở cùng mấy thứ đồ đó, lẽ nào ngươi không thấy tội ác nặng nề à? Ta muốn những thứ đồ mà ngươi trộm thực ra là đang giúp ngươi xóa tội đấy! Ngươi đã không hiểu cho lại còn mắng ta! Đúng là không hiểu lòng người!”