Tên móc túi thấy sự tình bị bại lộ bèn làm mặt hung tợn: “Ai khiến ngươi lắm chuyện hả!”
Trên tay hắn ta có thêm một thanh đao nhỏ rồi vung mạnh lên. Dạ Lai Hương lạnh lùng cười một tiếng.
Học lỏm được chút công phu mà cũng đòi múa rìu qua mắt thợ sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Dạ Lai Hương đang định đạp một cước, kết thúc tính mạng của đối phương.
Đúng lúc ấy hắn ta lại nghĩ thế nào, thu hồi lại phần lớn sức mạnh.
Mặc dù chỉ dùng chút ít sức mạnh nhưng một chưởng dành cho tên móc túi kia vẫn rất ghê người, khiến hắn ta bay ra xa, đau đến mức nghiến răng và chảy cả máu.
“A.”
Tình huống bất ngờ khiến mọi người trên đường ai cũng hoang mang, bọn họ thi nhau chạy đi.
“Gì thế, có người đánh nhau rồi!”
“Mau báo quan!”
…
“Không cần báo quan, bản công tử chính là quan!”
Dạ Lai Hương mở quạt “phạch” một tiếng, bước hai bước thong thả đạp lên người tên móc túi.
Tên móc túi cầu xin: “Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi!”
“May mà ngươi gặp ta của hiện tại, nếu là ngày trước thì ngươi đã mất mạng từ lâu rồi!”
Dạ Lai Hương nói với vẻ kiêu ngạo và đắc ý: “Hiện giờ ngươi theo ta đến nha môn, đừng ép ta phải ra tay!”
“Vâng, đại hiệp!” Tên móc túi đau khổ nói.
Dạ Lai Hương nhìn về một hướng, tay cầm quạt của hắn ta chỉ vào một người, đoạn bảo: “Cả ngươi nữa, ngươi cùng một giuộc với tên này, đi theo ta, bằng không khắc biết tay!”
Cứ thế, Dạ Lai Hương dẫn theo hai tên trộm về nha môn. Đức Thiên Phủ bỗng được phen gà bay chó sủa.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm vừa mới ra khỏi nhà, hắn chậm rãi tới nha môn Đức Thiên Phủ.
Chào đón hắn là hai tên quan sai, bọn họ thấy hắn đã vội bảo: “Phủ doãn đại nhân, có chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì mà hoảng loạn thế hả? Yên tâm, có bản quan ở đây, cứ từ từ mà nói!” Lâm Bắc Phàm thong thả nói.
Quan sai bèn đáp: “Có người bắt hai tên trộm tới báo quan!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đây là chuyện tốt cơ mà!”
“Nhưng người bắt trộm là đạo soái Dạ Lai Hương cơ!”
Lâm Bắc Phàm sững sờ, trộm bắt trộm, đây là chuyện thần kỳ gì vậy?
Quan sai tiếp tục nói: “Phủ doãn đại nhân, chuyện này liên quan đến đạo soái Dạ Lai Hương, Triệu thông phán đại nhân phụ trách việc này cũng không dám tự quyết định nên muốn mời đại nhân về xử lý!”
“Đi thôi đi thôi, chúng ta về xem sao!”
Mọi người nhanh chóng trở lại nha môn…
Đến khi chạy tới nha môn, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy hai tên trộm mà Dạ Lai Hương bắt về đang nằm sấp trên mặt đất, có rất nhiều quan sai vây quanh bọn họ, không dám tiến lên phía trước.
Vị thông phán phụ trách việc xét xử là Triệu đại nhân đang ngồi trên cao đường, trên tay hắn ta cầm kinh đường mộc, sắc mặt rất bối rối.
Mãi tới khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, hắn ta mới mừng rỡ: "Phủ doãn đại nhân, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi nói: "Triệu đại nhân, đừng lo! Ta đã biết tình hình cụ thế như thế nào rồi, cứ để bản quan giải quyết!"
"Vậy thì làm phiền phủ doãn đại nhân rồi!"
Triệu đại nhân chắp tay mà nói.
Lâm Bắc Phàm ngồi lên cao đường, hắn bày ra vẻ mặt uy nghiêm rồi hỏi: "Dạ Lai Hương, cụ thể chuyện là thế nào?"
Dạ Lai Hương phe phẩy cây quạt, cười đáp: "Trên đường đi dạo, bản công tử phát hiện hai kẻ này đang trộm đồ của người khác, bản công tử thấy chướng mắt nên bắt bọn họ về đây!"
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm dời sang hai tên móc túi đang nằm trên mặt đất: "Lời hắn ta nói có đúng hay không, các ngươi có nhận tội không?"
"Nhận tội, nhận tội, tiểu nhân nhận tội!"
"Kính mong đại nhân xử lý nhẹ tay!" Hai tên móc túi liền dập đầu mà nói.
Nhận tội một cách dứt khoát như thế này, hẳn là Dạ Lai Hương đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó khiến bọn chúng không thể không nghe lời rồi.
Lâm Bắc Phàm đập mạnh kinh đường mộc xuống bàn, nói với vẻ nghiêm khắc: "Nếu các ngươi đã nhận tội thì cứ căn cứ theo pháp luật của Đại Võ mà làm, đánh mười gậy, sau đó nhốt vào đại lao, giam sáu tháng!"
"Tạ đại nhân!"
"Tạ đại nhân tác thành!" Hai tên móc túi mừng rỡ, dập đầu liên tục.
"Giải xuống!" Lâm Bắc Phàm cao giọng nói.
"Vâng, đại nhân!" Hai vị quan sai áp giải hai kẻ móc túi vào đại lao.
Dạ Lai Hương phe phẩy cây quạt mà rời khỏi nha môn.
Cứ tưởng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ chưa tới một canh giờ sau, Dạ Lai Hương lại tiếp tục áp giải thêm một tên trộm về.
"Vừa rồi lúc ta uống trà trong quán trà thì phát hiện kẻ này có hành vi trộm cắp, hắn ta đang lấy trộm tiền của chưởng quỹ! Ta thấy chướng mắt nên bắt hắn ta về đây! Kính mong đại nhân minh xét!" Dạ Lai Hương cười híp mắt mà nói.
Chuyện này vẫn do Lâm Bắc Phàm xét xử: "Trương Tam đang ở bên dưới, ngươi có nhận tội hay không?"
"Tiểu nhân nhận tội, tiểu nhân nhận tội! Kính mong đại nhân trừng phạt!"
Hắn ta dập đầu mà nói.
"Nếu ngươi đã nhận tội thì dễ giải quyết rồi! Vì số tiền ngươi lấy trộm lần này khá nhiều, nên theo pháp luật của Đại Võ phải đánh hai mươi gậy, nhốt vào đại lao, tống giam ba năm!"
"Tạ đại nhân!"
Lại chưa đầy nửa canh giờ trôi qua, Dạ Lai Hương tiếp tục tóm được hai tên trộm.
"Hai tên trộm này gan to bằng trời, dám trèo tường nhảy vào nhà dân để thực hiện hành vi trộm cắp, may mà bản công tử phát hiện ra, cho nên ta đã bắt bọn chúng lại để chịu sự trừng phạt của pháp luật!" Dạ Lai Hương nói với vẻ đắc ý.
Lâm Bắc Phàm cạn lời, liếc mắt nhìn hắn ta: "Đây đã là tên trộm thứ năm rồi đấy, hôm nay ngươi làm việc tích cực quá nhỉ!"
"Tất nhiên rồi!" Dạ Lai Hương xòe cây quạt ra, mỉm cười với vẻ hả hê: "Dù sao thì bây giờ ta cũng đã là người của Đức Thiên Phủ rồi mà, giữ vững an ninh trật tự trong kinh thành, trấn áp tội phạm, ta vì việc nghĩa chẳng từ trách nhiệm!"
Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục xét xử, tống giam tên trộm vào đại lao. Nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đây.