Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 487: Trên thực tế




Năng lực của Lâm Bắc Phàm càng giỏi, nữ đế càng vui: "Hắn có thể quản lý mấy triệu nhân khẩu trong kinh thành tốt như thế, có lẽ mở rộng phạm vi quản lý ra cả nước cũng không thành vấn đề! Chờ thêm một thời gian nữa, ta sẽ giao thêm công việc cho hắn!"

Bây giờ nàng đã nhận ra rằng, Lâm Bắc Phàm chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời tặng cho nàng. Có hắn ở bên cạnh, rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết một cách đơn giản, dễ dàng.

Nữ đế chìm trong tâm trạng vui vẻ ấy mà phê duyệt tấu chương. Đúng lúc ấy, nàng nhận được một tin tức quan trọng.

"Đại Hạ hoàng triều phái thái tử Hạ Thiên Khung chính thức ghé thăm Đại Võ sao?" Nữ đế nhíu mày.

Nàng hiểu rất rõ về vị thái tử địch quốc này.

Trên thực tế, nàng hiểu rõ tất cả các thành viên chủ chốt trong hoàng thất Đại Hạ.

Hạ Thiên Khung, thái tử của Đại Hạ hoàng triều, là một vị thái tử rất có năng lực, cũng rất có dã tâm.

Hắn ta trở thành thái tử từ khi chưa đầy hai mươi tuổi, suốt mười mấy năm qua luôn thể hiện rất xuất sắc, được các quan văn võ cả triều đình ủng hộ, đặc biệt là được quân đội hết sức ủng hộ. Hơn nữa hắn ta còn nhận được sự coi trọng và tin tưởng của hoàng đế Đại Hạ, khiến cho thế lực của hắn ta bành trướng đến nỗi từ trước tới nay chưa từng có.

Đồng thời, hắn ta vẫn còn trẻ tuổi, khỏe mạnh, dã tâm bừng bừng, là một kẻ theo xu hướng chủ chiến, luôn chủ trương dùng vũ lực trong đối ngoại, mở rộng lãnh thổ.

Đại Võ đang trong giai đoạn suy yếu, chính là mục tiêu lớn nhất của hắn ta.

Hắn ta đã rất nhiều lần đề nghị xâm chiếm Đại Võ trên triều đình, nhưng từ trước đến nay đều bị hoàng đế Đại Võ bác bỏ.

Hoàng đế Đại Hạ đã lớn tuổi, tính cách tương đối bảo thủ, không muốn mạo hiểm.

Nhưng nếu một ngày nào đó hoàng đế Đại Hạ ra đi, Hạ Thương Khung leo lên ngôi vị hoàng đế, chắc chắn hắn ta sẽ khởi binh chinh phạt Đại Võ!

"Hắn ta đến Đại Võ ở thời điểm này, e là không có ý tốt!" Nữ đế nói với giọng xa xăm.



Cho dù nàng có không thích đi chăng nữa, thì nếu hắn ta đến Đại Võ, nàng cũng phải tiếp đón một cách trịnh trọng, không được làm mất thể diện của đất nước.

Một tuần sau, thái tử Đại Hạ, Hạ Thiên Khung dẫn theo đoàn viếng thăm tới kinh thành. Nữ đế tiếp kiến hắn ta trên triều đình.

"Bái kiến Đại Võ bệ hạ, chúc người phúc thái dân an, vạn sự như ý!"

Đoàn đại biểu của Đại Hạ hoàng triều đồng thanh nói.

Trong số bọn họ, người đứng ở giữa chính là thái tử của Đại Hạ, Hạ Thiên Khung. Hắn ta mặc lễ phục màu vàng óng, ánh mắt sắc sảo hữu thần, dáng người cao lớn oai phong, khí chất hiên ngang.

Mặc dù hiện giờ hắn ta vẫn chỉ là thái tử, nhưng đã tỏa ra phong thái của một bậc đế vương.

"Thái tử Đại Hạ và các vị sứ giả, miễn lễ!" Nữ đế nói với giọng uy nghiêm.

"Đa tạ Đại Võ bệ hạ!" Mọi người đồng thanh đáp.

"Thái tử Đại Hạ, lần này ngươi tới đây có việc gì vậy?" Nữ đế hỏi.

"Bản cung đến Đại Võ, chủ yếu là vì ba việc!"

Thái tử Đại Hạ, Hạ Thiên Khung cao giọng nói: "Thứ nhất, bản cung thay mặt phụ hoàng, thánh thượng của Đại Hạ hoàng triều, đến gửi lời thăm hỏi chân thành tới Đại Võ bệ hạ, chúc ngươi long thể an khang, quốc thái dân an!"

Nữ đế gật đầu, mỉm cười: "Đại Hạ hoàng triều có lòng rồi!"

"Thứ hai, từ khi trở thành thái tử đến nay, bản cung luôn làm việc cẩn thận, chăm chỉ cần mẫn! Nhưng kinh nghiệm của ta còn ít ỏi, năng lực có hạn, thật sự hổ thẹn với thánh ân! Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, ta đều rất xấu hổ! Cho nên lần này ta tới đây để tham quan học hỏi, tiếp thu kinh nghiệm quản lý mới mẻ của Đại Võ, kính mong Đại Võ bệ hạ cho phép!"



Nữ đế âm thầm cười lạnh.

Làm gì có chuyện tham quan phỏng vấn, rõ ràng là đến thăm dò tình hình quân địch thì có!

Nhưng người ta đã có cái cớ hợp tình hợp lý, thì nàng cũng không thể từ chối thẳng thừng được, nếu không thì sẽ bị coi là hẹp hòi.

"Ra là thế, trẫm sẽ phái Lễ bộ thượng thư, Triệu ái khanh hướng dẫn ngươi!" Nữ đế nói.

Kiểu ghé thăm đất nước này, phải chú trọng sắp xếp người đón tiếp có vai vế ngang bằng.

Người ta là thái tử, bọn họ cũng phải phái nhân vật có vai vế tương đương với hắn ta.

Nhưng tình hình của Đại Võ đặc thù, không có thái tử cũng chẳng có hoàng tử, không có thân vương trong triều, cũng chẳng có thừa tướng, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, Lễ bộ thượng thư là người thích hợp nhất.

Nhưng Hạ Thiên Khung lại lắc đầu: "Không cần phải làm phiền Triệu đại nhân đâu, bản cung muốn mời phủ doãn kinh thành, Lâm Bắc Phàm cùng đi!"

Lâm Bắc Phàm đang giả vờ lơ đễnh bối rối: "Ta sao?"

Hạ Thiên Khung quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, cười nói: "Mặc dù bản cung ở Đại Hạ xa xôi, nhưng cũng đã sớm nghe danh Lâm đại nhân rồi! Tuổi còn trẻ mà đã đỗ đầu tam nguyên, đồng thời dẫn dắt đoàn đại biểu của Đại Võ toàn thắng trong trận so tài Viêm Võ, tài năng phong phú, học vấn uyên bác!"

"Hơn nữa, từ khi ngươi vào triều làm quan tới nay, có thể nói là rất xuất sắc, bản cung rất khâm phục! Kinh thành là khu vực do ngươi quản lý, nên ta muốn nhân cơ hội này kết giao với Lâm đại nhân, mong đại nhân đừng khiến bản cung phải mất mặt!"

Lâm Bắc Phàm chắp tay mà nói: "Thái tử Đại Hạ khách sáo rồi!"

Nữ đế gật đầu: "Nếu thái tử Đại Hạ đã có lời mời... Lâm ái khanh, giao cho ngươi tiếp đón hắn ta vậy!"

"Vâng, bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm tiếp chỉ.