Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung vô cùng hài lòng trước thái độ của mọi người.
Được mọi người ủng hộ, sau khi trở về việc khuyên bảo phụ hoàng sẽ dễ dàng hơn, hắn ta rất có tự tin.
Một khi chiến sự đã đến thì cũng là lúc hắn ta mở rộng bờ cõi, lập nên đại công.
“Chuyến đi lần này thu được rất nhiều lợi ích, chúng ta đã phát hiện được xu hướng phục hưng của Đại Võ! Như vậy, chúng ta mới phòng ngừa chu đáo, kịp thời cắt đứt thế đi lên của bọn họ, diệt trừ những uy hiếp đối với Đại Hạ!”
Hạ Thiên Khung mỉm cười.
“Điện hạ nói chí phải!”
Mọi người cũng cười phụ họa theo.
“Điều khiến bản cung ngạc nhiên nhất là kẻ mang đến xu thế phục hưng này lại là cái tên tham quan Lâm Bắc Phàm kia!”
Hạ Thiên Khung tiến lên phía trước hai bước, hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía xa xăm, nói nhỏ: “Từ khi vào làm quan cho triều đình, hắn đã lập được vô số công lao to lớn! Phát minh ra thần khí phi thiên khí cầu lớn, tàu đệm khí, xây nhà bằng xi măng, những điều này đã giúp thực lực của Đại Võ tăng mạnh hơn rất nhiều!”
“Trước kia có hai vị Tông Sư trẻ tuổi tới kinh thành, là hắn đứng ra khuyên giải bọn họ dời trận chiến ra khỏi kinh thành!”
“Đại Võ từng xuất hiện phản quân, cũng nhờ hắn kịp thời xử lý!”
“Khi Ký Bắc có nạn mã tặc khiến dân chúng li tán, nghe đâu hắn đã đề ra kế sách, chỉ bỏ ra một cái giá nhỏ nhặt mà đã giải quyết được mối họa mã tặc to lớn ấy!”
“Khi Giang Nam có lũ lụt, hắn bôn ba đường xa đi cứu tế dân gặp nạn, còn xây Dân Tâm thành, giải quyết vấn đề chỗ ăn ở cho cả trăm vạn dân!”
“Trong trận thi đấu Viêm – Võ, cũng do hắn dẫn đầu các đại diện trẻ tuổi của Đại Võ chiến thắng Đại Viêm!”
Hạ Thiên Khung cảm thán: “Có thể nói không có Lâm Bắc Phàm thì Đại Võ đã loạn lạc từ lâu! Song tiếc rằng một nhân tài tuyệt đỉnh như hắn lại là người Đại Võ, đúng là quá đáng tiếc!”
Một vị lão thần chắp tay, cười nói: “Điện hạ, nếu điện hạ đã thích thì sao không thu phục hắn? Có hắn hỗ trợ thì chắc chắn chúng ta sẽ như hổ thêm cánh!”
“Bản cung cũng đang định vậy!”
Hạ Thiên Khung nói, giọng điệu của hắn ta tràn ngập ý chí: “Hai hôm nay bản cung đang tìm một cơ hội để bàn kĩ với hắn! Hắn là một người vô cùng thông minh, chắc là hắn sẽ biết làm thế nào thôi!”
Mặc dù đã quyết định phải đánh Đại Võ song mấy người Hạ Thiên Khung vẫn ở lại đây thêm hai ngày.
Bọn họ muốn tìm hiểu tình hình kĩ hơn để phòng ngừa hậu họa.
Thế là ngày hôm sau, dưới sự tiếp đón của Lâm Bắc Phàm, đoàn người tiếp tục dạo chơi trong kinh thành và Dân Tâm thành.
Trông thấy kinh thành và Dân Tâm thành ngày càng phát triển dưới sự quản lí của Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung càng ngưỡng mộ hắn hơn.
Nhân tài khó có được, nhất là một nhân tài như Lâm Bắc Phàm lại càng khó có được hơn! Có hắn thôi là bằng cả mười vạn hùng binh!
Hôm ấy, Hạ Thiên Khung trông thấy một thứ khổng lồ cất cánh và bay lên trời cao ngay trước mắt.
Mọi người kinh ngạc không thôi: “Đây chính là thần khí phi thiên khí cầu lớn trong truyền thuyết sao?”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Đúng vậy!”
“Sao khí cầu lớn này lại bay lên vậy? Có chuyện gì lớn xảy ra chăng?”
Có người lấy làm lạ hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn giải thích: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là đang huấn luyện thôi! Mặc dù có thần khí phi thiên nhưng cũng cần thường xuyên luyện tập, thường xuyên sử dụng thì lúc quan trọng mới quen được!”
“Hóa ra là vậy!”
Mọi người bừng tỉnh, bọn họ nhìn dân chúng vây xung quanh như những kẻ nhà quê mới lên chốn thành thị, rõ ràng là dân chúng ở đây đã coi việc này như thường rồi.
“Khí cầu lớn!”
Hạ Thiên Khung nhìn khí cầu lớn bay bổng trên trời bằng con mắt si mê.
Với hắn ta mà nói thì đây đúng là một vũ khí chiến đấu cực kì quan trọng.
Người ta vẫn thường hay nói leo cao thì nhìn xa, nếu được ngồi trên khí cầu lớn mà bay lên trời thì có thể do thám được tình hình kẻ địch, tiện cho mình chỉ huy, mở rộng phần thắng!
Hơn nữa khí cầu lớn bay lên trời còn đại diện cho…
Tiên duyên! Trường sinh!
Từ thời xa xưa người ta đã truyền tai nhau rằng tiên nhân ở tại cung điện trên trời mà nhìn xuống thế gian, còn khí cầu lớn thì có thể bay lên trời.
Nếu như ngồi khí cầu lớn thì tức là có thể bay lên trời, gặp được tiên nhân trong truyền thuyết, có được tiên duyên và trở nên trường sinh bất lão?
Với hắn ta mà nói thì đây đúng là một sự mê hoặc có khó thể chối từ, nhất là khi hắn ta còn đang ngắm đến ngôi vị hoàng đế trong tương lai!
Nếu có được quyền lực tối cao thì lại muốn trường sinh bất lão, như vậy mới bảo vệ được quyền lợi của mình mãi mãi!
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Khung không nhịn được lên tiếng hỏi: “Lâm đại nhân, khí cầu lớn này bay cao được bao nhiêu? Liệu có đưa người lên được cung điện trên trời, gặp được tiên nhân trong truyền thuyết không?”
Hắn ta vừa dứt lời thì mọi người có mặt đều không thể bình tĩnh được nữa, ai cũng dỏng tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bản quan cũng không rõ khí cầu lớn này bay cao được bao nhiêu nữa! Cơ mà dựa theo ghi chép thì hiện tại đã bay cao được năm trăm trượng, còn về cung điện trên trời hay tiên nhân thì trước mắt vẫn chưa trông thấy! Chắc là vẫn chưa đủ độ cao, cần phải cố gắng nhiều hơn!”
Mọi người không biết là tiếc nuối hay là vui mừng nữa.
Tiếc nuối là bởi bay cao như thế rồi mà vẫn chưa gặp được tiên nhân và cung điện trên trời.
Còn vui mừng là bởi may mà vẫn chưa bị người của Đại Võ phát hiện.