Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 510: Nhưng thưa điện hạ




Sau đó ít lâu, lại có một tên lính hoảng hốt chạy tới: "Không hay rồi điện hạ! Vương tướng quân phụ trách trông coi lương thảo cũng chết rồi, bị người ta giết chết ngay trong lều!"

"Cái gì? Lại chết thêm một người nữa sao?" Hạ Thiên Khung sợ hãi tái mét mặt.

Hắn ta dùng sức tóm lấy binh sĩ kia, rống lên: "Ngươi không đùa với bản cung đấy chứ?"

"Đã xác thực, thưa điện hạ!" Hắn ta khổ sở đáp.

"Chết thật rồi sao..." Hạ Thiên Khung lại bị đánh một cú nữa, vẻ mặt hắn ta trở nên sững sờ.

Đúng lúc này, lại có một binh lính hoảng loạn chạy tới từ phía xa: "Khởi bẩm điện hạ, Lưu tướng quân vừa được phát hiện đã chết trong lều của mình!"

"Lại chết một người nữa sao?" Hạ Thiên Khung lảo đảo: "Ai đã giết hắn ta?"

"Khởi bẩm điện hạ, mạt tướng không rõ, nhưng rất có thể hung thủ là Lý tướng quân! Trước đó, Lý tướng quân từng tới chỗ Lưu tướng quân uống rượu! Ít lâu sau khi Lý tướng quân rời khỏi lều thì Lưu tướng quân chết!"

Hạ Thiên Khung giận dữ: "Ăn nói hàm hồ! Sao Lý tướng quân lại giết Lưu tướng quân cơ chứ? Giữa bọn họ chẳng có thù hận gì, hơn nữa Lý tướng quân có thể giết chết Lưu tướng quân được hay sao? Nếu ngươi đã nói Lý tướng quân là hung thủ, hãy gọi hắn ta đến đây đối chất trước mặt bản cung!"

Chỉ một lát sau, lại có một binh sĩ chạy tới.

"Khởi bẩm điện hạ, Lý tướng quân đã chết rồi, chết ngay trong chính căn lều của mình!"

"Cái gì? Lại chết một người nữa?" Sắc mặt Hạ Thiên Khung hoàn toàn thay đổi.

Sau đó, lại có hết binh lính này đến binh lính khác hốt hoảng chạy tới báo cáo tình hình. Người nào cũng báo tin đã có một cao thủ Tiên Thiên bị giết chết.

Sắc mặt của Hạ Thiên Khung ngày càng xấu đi, cuối cùng thì mặt cắt không còn một giọt máu,, hắn ta suy sụp mà gục xuống đất.



"Chết rồi! Chết rồi sao... tại sao bọn họ lại chết cả rồi chứ!"

Hắn ta đem theo hơn ba mươi cao thủ Tiên Thiên, vậy mà lại chết sạch trong vòng chưa tới một ngày! Còn chưa đánh vào tới Hổ Lao Quan, còn chưa lập nên thành tựu gì mà đã chết cả rồi, đây là cú đả kích lớn đến mức nào cơ chứ!

Ánh lửa hừng hực bốc lên tận trời kia cũng chẳng thể soi sáng trái tim hắn ta! Khí nóng tỏa ra cũng chẳng thể sưởi ấm trái tim hắn ta!

Ngày hôm sau, binh mã của Đại Hạ lại tiếp tục tập trung trước cổng thành!

Hạ Thiên Khung với vẻ mặt mệt mỏi và giận dữ chỉ vào Dạ Lai Hương đang đứng trên cổng thành: "Dạ Lai Hương, bản cung hỏi ngươi, có phải tối hôm qua ngươi đánh lén quân doanh của ta, giết người của bản cung, lại còn đốt lương thảo của bản cung hay không?"

Dạ Lai Hương đắc ý phẩy quạt, cao giọng mà đáp: "Không sai, chính là ông nội nhà ngươi làm đấy! Người do ta giết, lửa do ta đốt, ngươi làm gì được ta nào?"

"Quả nhiên là ngươi! Bản cung biết ngay là ngươi mà!" Hai mắt Hạ Thiên Khung đỏ ngầu, tràn ngập sát khí, như thể đang nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tên khốn nhà ngươi, ngươi dám giết sạch ba mươi lăm cao thủ Tiên Thiên mà ta đem tới đây, còn đốt rụi tất cả lương thực của ta, bản cung không đội trời chung với ngươi!"

"Hả?" Dạ Lai Hương há hốc miệng.

Hắn ta nhớ rõ ràng là mình chỉ giết hai mươi ba cao thủ Tiên Thiên thôi mà, ban ngày hai mươi người, buổi tối ba người, sao lại biến thành ba mươi lăm người rồi?

Sao lại tăng thêm những mười hai người thế!

Còn cả chuyện phóng hỏa đốt lương thực nữa, ngọn lửa mà hắn ta châm cùng lắm cũng chỉ thiêu được một kho lúa mà thôi, tại sao tất cả lương thực lại bị đốt rụi vậy?

Chẳng hợp lý chút nào!

Hắn ta đang định giải thích đôi lời thì Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn hắn ta, vui vẻ mà nói: "Dạ Lai Hương, không ngờ ngươi lại có thể giết toàn bộ cao thủ Tiên Thiên của quân địch, còn thiêu rụi lương thực của bọn chúng nữa chứ, khá lắm! Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại có năng lực như thế cơ đấy! Ta biết là ngươi sẽ không khiến ta phải thất vọng mà!"

Các tướng lĩnh khác đồng loạt giơ ngón tay cái với hắn ta.



"Không hổ là Dạ Lai Hương, là Ngự Miêu của triều đình!"

"Một mình ngươi giết sạch Tiên Thiên của bọn họ, còn đốt sạch lương thực của bọn họ, thật đỉnh!"

"Ngươi lập nên công lớn rồi đấy, tới khi quay về nhất định bệ hạ sẽ trọng thưởng cho ngươi!"

Chìm trong những lời khen ngợi của mọi người, Dạ Lai Hương dần lạc lối, không giải thích nữa.

Lúc này, Hạ Thiên Khung giơ tay lên, giận dữ hét lên: "Tấn công cho bản cung, nhất định phải chiếm được Hổ Lao Quan, bắt được Dạ Lai Hương!"

"Nhưng thưa điện hạ, vậy thì thương vong sẽ rất lớn!"

"Ta không quan tâm được nhiều chuyện như thế, nhất định hôm nay phải báo thù!" Đôi mắt Hạ Thiên Khung tràn ngập tơ máu và sát khí: "Ta có thể để thua trận chiến giữa hai nước, nhưng Dạ Lai Hương nhất định phải chết!"

“Giết!” Tiếng hô giết vang trời.

Binh mã Đại Hạ lại ùn ùn kéo về phía Hổ Lao Quan, người đông như kiến, liếc mắt nhìn đi chỉ toàn là đầu người và giáp đen.

Tại cổng thành Hổ Lao Quan, Triệu tướng quân lớn tiếng hô: “Bắn tên! Bắn tên cho ta!”

“Vút vút vút...”

Mũi tên như mưa.

Bởi vì mưa tên dày đặc, binh lính Đại Hạ cũng tập trung cho nên mũi tên này bắn kiểu gì cũng trúng.

Rất nhiều binh lính đại Hạ còn chưa lao đến được cổng thành đã ngã giữa đường.