Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 512: Thắng lợi rồi!




Triệu tướng quân vừa chỉ huy tác chiến vừa mừng rỡ nói: “Cơn mưa này tới thật đúng lúc, thiên đạo ở chỗ ta! Các con, mọi người cùng kiên trì, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chúng ta!”

“Rõ, tướng quân!”

Mọi người đều nhìn thấy hy vọng chiến thắng.

Cùng với cơn mưa lớn vẫn tiếp tục, thương vong bên Đại Hạ dần tăng lên, nước mưa cũng nhuộm thành đỏ, thi thể rải đầy đất.

Thoạt nhìn không giống như đánh trận mà giống đang tìm đường chết hơn, mười mấy vạn binh lính cứ như vậy mất hết.

Phía Đại Võ, tuy rằng cũng có thương vong nhưng lại không thể so được với Đại Võ, có thể bỏ qua không nhắc đến.

Một ngày nhanh chóng trôi qua mà vẫn không giành được Hổ Lao Quan như cũ, Hạ Thiên Khung cuối cùng cũng hô lên một cách không cam lòng: “Chúng ta rút!”

Binh mã Đại Hạ như thủy triều lũ lượt rút đi!

Trong Hổ Lao Quan, mọi người reo hò nhảy múa, trên mặt đều treo nụ cười.

“Thắng lợi rồi!”

“Chúng ta lại thắng nữa rồi!”

“Chúng ta bảo vệ được Hổ Lao Quan rồi, ha ha!”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc vui mừng, tuy bọn họ đã tạm thời rút lui nhưng vẫn có thể trở lại xâm lược! Bây giờ việc cấp thiết nhất của chúng ta chính là thừa thắng xông lên, đánh kẻ sa cơ thất thế!”

Triệu tướng quân lập tức lắc đầu: “Không được không được! Tuy rằng Đại Hạ thua thảm nhưng số lượng quân đội của bọn họ vẫn vượt xa chúng ta như cũ, chúng ta đuổi đánh thật sự không có phần thắng gì cả! Hơn nữa các chiến sĩ cũng mệt cả rồi, bây giờ càng nên nghỉ ngơi, thủ thành đợi chiến!”

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Triệu tướng quân, ngươi phải hiểu rõ thứ mà chúng ta muốn không phải là đánh trận nào thắng trận đấy, cũng không phải thủ vững Hổ Lao Quan mà là nhất định phải giải quyết chiến tranh trong vòng một tháng, hoàn toàn đánh lùi quân đội Đại Hạ, bằng không Đại Võ sẽ gặp nguy!”

Triệu tướng quân vẫn do dự: “Nhưng… thế này thật sự quá mạo hiểm…”

Lâm Bắc Phàm rút thượng phương bảo kiếm và binh phù ra, quát: “Bây giờ do bản quan tiếp quản toàn bộ quân quyền! Tất cả mọi người cho dù ở vị trí nào nhất định đều phải nghe lệnh hành động! Kẻ trái lệnh xử theo quân pháp, tội không thể tha!”

Triệu tướng quân nhìn thấy thượng phương bảo kiếm và binh phù trong tay Lâm Bắc Phàm cũng chỉ đành cười khổ, chắp tay: “Mạt tướng tuân chỉ!”

Những tướng quân và quan binh khác đồng thanh hô: “Mạt tướng tuân chỉ!”



Tiếp sau đó, Lâm Bắc Phàm ra lệnh, kêu Triệu tướng quân và bảy vị cường giả Tiên Thiên khác xuất phát trước một bước, chặn đường đi của quân đội Đại Hạ.

Mà hắn thì lại dẫn rất nhiều nhân mã bao vây bọc đánh phía sau.

“Vù!”

“Vù!”

Tám bóng người lao vút lên trời, biến mất không thấy nữa.

Tiếp đó, Hổ Lao Quan mở rộng cổng thành, các binh lính Đại Võ chậm rãi lao ra bên ngoài.

Sát khí ngút trời, khí thế hừng hực.

“Giết!”

“Giết sạch toàn bộ quân xâm lược!”

“Đại Võ tất thắng!”



Hạ Thiên Khung sợ kinh hồn bạt vía: “Bọn họ thật sự xông tới đây rồi, mau rút! Chạy mau!”

Đại Hạ bọn họ đã đánh cả một ngày, vừa lạnh vừa đói vừa mệt, ý chí chiến đâu hoàn toàn bằng không, nào còn là đối thủ của Đại Võ nữa?

Chỉ có thể dẫn tàn binh bại tướng liều mạng bỏ chạy.

Lâm Bắc Phàm chỉ huy đại quân từ từ tiến lên: “Không cần nôn nóng, bây giờ chúng ta chỉ đang bắt rùa trong bình, tốc độ có thể chậm một chút, duy trì thể lực, bọn họ không chạy thoát được đâu! Bọn họ chạy càng nhanh thì chết cũng càng nhanh!”

“Rõ, Lâm đại nhân!”

Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân không nhanh không chậm đuổi giết.

Nhưng thanh thế lại vô cùng lớn, chiêng trống vang trời, tiếng hô giết rung chuyển trời đất, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

Binh mã Đại Hạ sợ vãi tè, chỉ có thể ra sức chạy như điên, thể lực nhanh chóng sụt giảm.



Có người không chạy nổi nữa dần dần không theo kịp đội ngũ mà rớt lại, bị binh lĩnh Đại Võ nhẹ nhàng tiêu diệt.

Cứ như thế, gần như đuổi hết một đêm, binh mã của Lâm Bắc Phàm cũng không có tổn thất gì cả nhưng Đại Hạ lại tổn thất mấy vạn.

Hạ Thiên Khung nhìn một màn này vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, vì chạy không được mà không chạy cũng không được!

Không chạy thì mấy chục vạn binh mã của hắn ta đều sẽ chết hết, có khả năng ngay cả hắn ta cũng chôn chung cùng.

Chạy rồi, tuy cũng có hy sinh nhưng chỉ thương vong mấy vạn người mà thôi, giữa hai việc xấu thì bốc cái nhẹ hơn, cũng chỉ có thể chọn như vậy!

“Chết tiệt! Thù này bản cung sẽ ghi nhớ! Sớm muộn gì bản cung cũng sẽ đòi về!”

Hắn ta tức giận vô cùng, hận muốn phát điên!

Thân là thái tử của Đại Hạ đã từng chật vật như thế bao giờ?

Đây là vết nhơ trên người mà hắn ta không có cách nào rửa sạch được!

Hắn ta nhất định sẽ báo thù, bằng không suy nghĩ không thông, trong lòng không thoải mái nổi!

“Mọi người chạy mau! Chỉ cần vượt qua Ô Giang trước mặt là chúng ta sẽ được cứu! Bọn họ không đuổi kịp đâu!” Hạ Thiên Khung lớn tiếng hô, dùng nó để cổ vũ mọi người.

Mọi người nhận được sự cổ vũ, chạy càng nhanh hơn vài phần.

Thế nhưng ngay khi bọn họ chạy đến Ô Giang, sắc mặt lập tức thay đổi.

Chỉ thấy Ô Giang chảy xiết, cuồn cuộn xối xả, giống như sóng biển dồn dập dữ dội, hoàn toàn không thể băng qua nổi.

“Mẹ kiếp! Mưa cả ngày trời nên lượng nước Ô Giang tăng vọt, dòng chảy rất dữ!” Sắc mặt của Hạ Thiên Khung nặng nề như thiết.

Lại nhìn mấy người ở bên bờ đối diện, sắc mặt lại thay đổi tiếp.

Vì hắn ta biết cả mấy người này, đây chính là các cao thủ Tiên Thiên của Đại Võ, bọn họ đang ở bờ đối diện chặn đường.

Nước sông chảy xiết, cao thủ bao vây, Ô Giang này khó mà qua được!

Lại nhìn ra phía sau, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân chậm rãi đuổi tới nơi, trông thấy Hạ Thiên Khung chật vật thê thảm, hắn cười bảo: “Thái tử Đại Hạ, ngươi còn định chạy đến khi nào nữa?”