Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 517:  Mọi người bèn cười ầm lên




Tước vị liên quan đến chiến công, quan văn muốn có tước vị đúng là chuyện khó như lên trời! Hiện nay, trong số các quan văn võ trong triều chỉ có Lâm Bắc Phàm giành được tước vị!

Mặc dù tước vị không có thực quyền, song nó là một sự vinh dự vô cùng to lớn, địa vị cũng cao hơn người khác!

Về sau khi gặp Lâm Bắc Phàm phải chắp tay gọi hắn một tiếng “Trung Dũng Bá” rồi! Bách quan điên cuồng vô cùng, trong lòng mọi người rất không cam tâm!

Phải biết rằng, hiện giờ Lâm Bắc Phàm mới hơn hai mươi tuổi mà đã được làm quan nhị phẩm trong triều, làm việc trong Đức Thiên Phủ! Nay hắn lại giành được tước vị, cao hơn một bậc so với bách quan nên có thể nói là người đứng đầu trong triều!

Mới một năm trôi qua mà bọn họ đã bị cái tên này cưỡi lên tới đầu rồi!

Trước kia bọn họ đã không đối phó được hắn, giờ hắn lại chẳng ra vẻ, đắc ý hơn nữa hay sao?

Lâm Bắc Phàm liệu trước được việc hắn sẽ thăng quan.

Song hắn không ngờ nữ đế sẽ phong tước vị cho hắn.

Trung Dũng Bá, mặc dù chỉ là một bá tước nho nhỏ, song nó cũng là một tước vị, địa vị cao hơn bách quan một chút!

Hiện giờ hắn đã làm quan nhị phẩm, lại còn là một bá tước nên hoàn toàn có cơ hội “đè đầu cưỡi cổ” bách quan trong triều.

Cứ nghĩ đến cảnh ấy là Lâm Bắc Phàm lại kích động!

“Tạ bệ hạ!”

Hắn lớn giọng nói, sau đó hắn cười một cách đắc ý với bách quan. Sắc mặt bách quan trở nên vô cùng khó coi…

Tiếp đó, nữ đế lại liệt kê một loạt phần thưởng xa hoa.

Nàng động viên: “Lâm ái khanh, hiện giờ ngươi đã là rường cột của nước nhà, chống đỡ một mảnh trời của Đại Võ ta! Hi vọng ngươi tiếp tục chăm chỉ, lấy giang sơn xã tắc làm trọng, lấy dân chúng làm cơ sở! Quân thần chúng ta cùng nhau chung tay tái tạo Đại Võ!”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy đến hơi thở cuối cùng!”



Buổi triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm vui vẻ trở về.

Lý Sư Sư, tiểu quận chúa và mọi người đều đã đợi hắn từ lâu, thấy hắn về bèn lập tức ra đón.

Lý Sư Sư khó nén nổi tình cảm của mình, nàng cứ thế nhào tới ôm Lâm Bắc Phàm trước mặt mọi người, nỉ non: “Tướng công, ngươi trở về an toàn là được, Sư Sư rất nhớ ngươi!”

Lâm Bắc Phàm vừa ôm eo nàng vừa cười: “Sư Sư yên tâm, ngươi cũng biết năng lực của ta mà!”

“Mặc dù ta biết nhưng ta vẫn lo lắm, dẫu sao thì ngươi cũng đi đánh trận mà!”

Lý Sư Sư khẽ trách.

Lý Ngọc Tâm đứng bên cạnh trông thấy hai người vai ôm má kề mà lòng đầy ngưỡng mộ.

Nàng cũng muốn được nhào vào vòng tay của Lâm Bắc Phàm.

Thế nhưng nàng không danh không phận, còn chưa kết hôn nên thực sự không thể làm ra hành động vượt quá giới hạn như vậy.

Còn tiểu quận chúa thì hưng phấn vô cùng, nàng đứng bên cạnh Lâm Bắc Phàm nói ơi ới: “Lâm Bắc Phàm, nghe đâu ngươi được thăng quan, trở thành quan nhị phẩm của triều đình, lại còn được phong bá tước.”

Lâm Bắc Phàm nói: “Không biết lớn nhỏ gì cả! Về sau phải gọi ta là Trung Dũng Bá - Lâm đại nhân, biết chưa?”

Tiểu quận chúa chép miệng bảo: “Còn lâu ta mới gọi nhé! Ngươi là bá tước nhưng ta là quận chúa đây này, hừ!”

Lâm Bắc Phàm thong dong lôi ra một đống đồ ăn: “Mấy cái này ta mua trên đường về, còn nóng hôi hổi đấy, quận chúa có gọi không hả? Không gọi thì ta không cho quận chúa ăn đâu!”

Tiểu quận chúa lập tức thay đổi sắc mặt, nàng khẽ cúi người, nhỏ giọng nói: “Chào bá tước đại nhân ạ!”

Mọi người bèn cười ầm lên.



Hai ngày tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đều ở nhà nghỉ ngơi. Mặc dù nghỉ ngơi nhưng hắn cũng chẳng được bớt việc là bao.

Bởi vì có rất nhiều quan viên và quý nhân thi nhau mang lễ vật tới thăm, bậc cửa gần như bị giẫm đến mức hỏng bét.

Dẫu sao thì hiện giờ Lâm Bắc Phàm không hề tầm thường nữa rồi! Hắn là tế tửu Quốc Tử Giám, phủ doãn Đức Thiên Phủ, quan nhị phẩm triều đình, lại còn được phong tước Trung Dũng Bá!

Mỗi một thân phận của hắn đều rực rỡ như vậy, ngoài ra còn được nữ đế tin tưởng, có thể coi hắn là người đứng đầu trong triều đình luôn rồi!

Lúc này không tạo quan hệ thì còn đợi đến khi nào?

Với những người đến thăm thì Lâm Bắc Phàm có một nguyên tắc tiếp đãi: Lễ vật thì nhận, người thì đuổi!

Muốn tìm hắn làm việc á hả?

Nghĩ nhiều rồi, không có một trăm vạn lượng thì miễn bàn!

Cứ thế, Lâm Bắc Phàm lại kiếm được một mớ nho nhỏ khoảng trăm vạn lượng bạc!

Hắn không khỏi than thở: “Chẳng trách mọi người lại bảo thăng quan phát tài… Quả nhiên là thăng quan phát tài thật! Chỉ cần được tăng bậc quan là nguồn tiền tài cứ kéo tới cuồn cuộn! Ngươi không muốn thì người ta vẫn sẽ chủ động dâng tới cho ngươi!”

Hai hôm nay người cũng đang đắc ý còn có Dạ Lai Hương.

Do lập được công lao to lớn trong trận chiến lần này nên hắn ta được mệnh danh là anh hùng bảo vệ đất nước, trở thành thần tượng của dân chúng khắp thành, đi đến đâu cũng được người ta ca ngợi, khiến cái đuôi của hắn ta vểnh tận lên trời.

“Đừng có đắc ý quá! Hiện giờ ngươi đã trở thành tội phạm truy nã quan trọng của hoàng triều Đại Hạ, Đại Hạ đã treo thưởng ba trăm vạn lượng bạc, ngoài ra còn có rất nhiều những điều kiện hậu hĩnh khác cho kẻ nào lấy được đầu của ngươi! Rất nhiều cường giả đều đã hành động, ngươi đừng có để lật thuyền trong mương đấy!”

Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.

“Tới thì cứ tới, ai có thể giết được bản công tử chứ?”

Dạ Lai Hương móc một thanh đao nhỏ nom có vẻ bình thường ra, đoạn đắc chí bảo: “Tông Sư không đuổi được ta, những kẻ dưới Tông Sư không phải đối thủ của ta, vậy thì trên đời còn ai có thể trở thành đối thủ của ta chứ? Ha ha…”