Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 524: Tuyệt đối không thể thả thái tử Đại Hạ!




“Thế nhưng tại sao lại thả thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung?”

Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lấy làm lạ hỏi: “Hạ Thiên Khung phát động chiến tranh với triều đình ta, suýt chút nữa khiến chúng ta nước mất nhà tan, tội ác tày trời! Một phạm nhân như vậy sao có thể thả đi dễ dàng được? Hơn nữa, hắn ta còn là thái tử của Đại Hạ, chỉ có giữ hắn ta trong tay thì Đại Hạ mới e ngại và không dám làm loạn!”

“Đúng vậy, bản quan tuyệt đối không tán thành việc thả thái tử Đại Hạ!”

“Hắn ta là một người xuất chúng, có tướng làm minh quân, nếu thả hắn ta về thì đồng nghĩa với việc thả hổ về rừng!”

“Nhỡ đâu hắn ta ôm lòng hận thù và lại dấy binh đánh trận thì phải làm sao?”

“Triều đình chúng ta tuyệt đối không thể làm ra một chuyện thất trách như vậy!”

“Tuyệt đối không thể thả thái tử Đại Hạ!”

Bách quan thi nhau phản đối.

Trong lòng nữ đế cũng không đồng ý việc thả thái tử Đại Hạ. Chỉ có giữ hắn ta trong tay thì mới uy hiếp được Đại Hạ.

Thế nhưng nàng cũng biết, nếu Lâm Bắc Phàm đã quyết định thả thái tử Đại Hạ thì chắc chắn hắn có suy nghĩ sâu xa nào đó.

Rất nhiều chuyện ngày xưa đã chứng minh Lâm Bắc Phàm là đúng, những người khác là sai.

“Ái khanh, ngươi nói tiếp đi!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm thong thả nói: “Bệ hạ, các vị đại nhân, nếu chúng ta giam thái tử Đại Hạ mãi thì chắc chắn có thể uy hiếp hoàng triều Đại Hạ, khiến bọn họ phải e dè không dám manh động! Thế nhưng sự uy hiếp này không kéo dài lâu, các vị có từng nghĩ đến chuyện này không?”



“Một năm hai năm, chúng ta có thể tiếp tục uy hiếp! Ba năm bốn năm, chúng ta cũng có thể tiếp tục uy hiếp! Nhưng năm năm sáu năm sau thì sao, hay là bảy năm, tám năm? Chúng ta còn uy hiếp được ư?”

Mọi người không khỏi rơi vào trầm tư.

“Một nước không thể không có vua, người kế vị cũng vậy! Một khi Đại Hạ không còn nhẫn nại thì họ sẽ để người mới lên làm thái tử, thái tử trong tay chúng ta sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa! Thái tử mới sẽ càng hi vọng thái tử cũ chết chứ không phải sống!”

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Thế nên cứ giữ mãi thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung là điều không cần thiết! Tác dụng của hắn ta sẽ mất dần theo thời gian, sự thay đổi của Đại Hạ cũng sẽ dần yếu đi! Chúng ta nên nhân lúc hắn ta còn có tác dụng, cố gắng tận dụng lợi ích để mình trở nên mạnh hơn!”

Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Thế nên vi thần mới hứa thả người, cho bọn họ thấy cơ hội và hi vọng! Thế nhưng đổi lại bọn họ phải chi vật tư trị giá ba nghìn vạn lượng, một là để bồi thường vật tư của Đại Võ, ứng phó với tình thế khó khăn trong tương lai, hai là để nhân cơ hội làm yếu đi sức mạnh của Đại Hạ!”

“Trong bối cảnh không ảnh hưởng đến việc vận hành đất nước, Đại Hạ bớt ăn bớt mặc là có thể giao đủ vật tư trị giá ba ngàn vạn lượng trong vòng ba năm!”

“Trong ba năm, Đại Võ chúng ta tích lũy được sức mạnh, âm thầm lớn mạnh thêm, đồng thời ba năm này cũng là khoảng thời gian Đại Hạ tranh đấu gay gắt nhất! Các vị hoàng tử chắc chắn sẽ tranh đấu lẫn nhau vì vị trí tại Đông Cung, triều đình ắt sẽ dao động!”

Lâm Bắc Phàm cười: “Lúc ấy chúng ta thả thái tử Đại Hạ về là có thể thêm dầu vào lửa! Chúng ta không cần ra tay mà bọn họ đã tự loạn lạc rồi! Cứ thế chúng ta có thể giải quyết được mối uy hiếp Đại Hạ này!”

“Hay! Đúng là quá hay!”

Nữ đế vỗ tay khen ngợi, nàng cười lớn: “Cách này không những gia tăng sức mạnh của Đại Võ ta mà còn có thể li gián triều đình Đại Hạ, khiến bọn họ tự mâu thuẫn, rất có lợi cho triều đình ta! Ái khanh quả là người nhìn xa trông rộng, cứ làm như vậy đi!”

Bách quan trong triều cũng không có ý kiến gì nữa, bọn họ đều thấy cách này được, có thể lợi dụng thái tử Đại Hạ một cách triệt để.

Buổi triều sớm kết thúc xong, Lâm Bắc Phàm bèn cầm quốc thư và điều khoản bồi thường đi tìm đoàn đại biểu Đại Hạ.

“Vương đại nhân, bệ hạ đã đồng ý rồi! Chỉ cần bỏ ra một ngàn vạn lượng bạc, chúng ta sẽ lập tức thả quân Đại Hạ! Còn về thái tử Đại Hạ… khi nào giao đủ vật tư trị giá ba nghìn vạn lượng thì sẽ thả!”

Mấy người Vương đại nhân nhìn quốc thư và điều khoản bồi thường đã đóng dấu, trong lòng bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần có hi vọng cứu được thái tử là tốt rồi.



Vật tư trị giá ba ngàn vạn, mặc dù nhiều nhưng bọn họ vẫn tích cóp được.

Nếu chậm thì mất ba, bốn năm, nhanh thì hai năm cũng được! Bọn họ bèn chắp tay cảm ơn: “Đa tạ Lâm đại nhân!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Biết là tốt! Phải hiểu rằng bản quan đã phải tốn biết bao công sức để thuyết phục bệ hạ và bá quan văn võ trong triều! Các ngươi bỏ ra chưa đến hai nghìn vạn, quá xứng đáng!”

Mặt mày các đại biểu Đại Hạ co rúm lại, xứng đáng cái con khỉ!

Ngươi đúng là cái tên Lâm vơ vét!

Vương đại nhân lại chắp tay, hỏi dò: “Lâm đại nhân, chúng ta bôn ba ngàn dặm, có thể cho chúng ta gặp mặt thái tử không? Không thì khi trở về chúng ta khó ăn nói lắm!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Có thể, năm mươi vạn lượng!”

Vương đại nhân: “Đậu má!”

Vương đại nhân dò hỏi tiếp: “Rẻ hơn chút được không?”

Lâm Bắc Phàm phản bác: “Các ngươi có thể chọn không gặp mặt!”

Vương đại nhân: “…”

Cuối cùng, Vương đại nhân vơ vét tiền từ trong tay các vị đại nhân khác trong đoàn đại biểu, còn vay tiền tư nhân, tích cóp đủ năm mươi vạn lượng giao cho Lâm Bắc Phàm.

Sau đó hắn ta theo Lâm Bắc Phàm tới nơi sâu nhất trong thiên lao để gặp thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung.

Khi ấy, hai người bọn họ còn nắm tay nhìn nhau, không nói nên lời, nhìn mà cảm động. Ấy vậy mà sau khi trở về, trông mặt Vương đại nhân lại thoáng vẻ vui mừng.