Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 530: Ôi trời ơi





“Khởi bẩm bệ hạ, hiện nay lô lương thực đang được vận chuyển từ Hổ Lao Quan về kinh thành, số lượng lương thực vô cùng lớn! Giang Nam thiếu lương thực, thần nghi ngờ Giang Nam vương có thể sẽ nhân cơ hội mà rục rịch! Chuyện này không thể không phòng bị!”

Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói phải, chuyện này đúng thật phải đề phòng! Tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đâu?”

“Có thần!”

Tổng chỉ huy sứ đứng ra.

Nữ đế dặn dò: “Cử người theo dõi sát sao động tĩnh quân Giang Nam, một khi có chuyện phải lập tức bẩm báo! Lúc cần thiết thì có thể tập hợp quân địa phương tiến hành ngăn cản! Để ý cả bên Ký Bắc nữa, không được lơ là!”

“Thần tuân chỉ!”

Tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nhận mệnh lệnh.

“Bệ hạ, không cần phiền phức vậy đâu! Thần có một cách, có thể không cần tốn quá nhiều công sức nhưng vẫn khiến Giang Nam vương tổn thất binh tướng, lại còn bị phá sản nữa!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Hai mắt nữ đế sáng lên: “Lâm ái khanh, ngươi mau nói đi!”

“Thuyền vận chuyển lương thực dọc theo sông Đại Lãng, di chuyển từ Hổ Lao Quan về thẳng kinh thành, lộ trình hơn tám trăm dặm! Tuy nhiên nếu Giang Nam vương muốn cướp thuyền cướp lương thực thì vị trí thích hợp nhất là gần núi Công Tu.”

“Bởi vì nơi ấy có con sông dẫn tới Giang Nam. Dù có đi đường bộ thì dọc đường cũng khá thuận lợi, tiện cho việc vận chuyển lương thực! Đồng thời nơi này cũng cách hai bên kinh thành khá xa, triều đình sẽ gặp khó khăn trong việc viện trợ!”

“Cả đoạn đường này dài khoảng hai trăm dặm.”

Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói tiếp đi!”

“Núi Công Tu là nơi cướp lương thực lý tưởng nhất! Nhưng nếu muốn cướp lương thực còn bắt buộc phải chuẩn bị đầy đủ nhân lực! Một là để vận chuyển lương thực, hai là để có đủ người ứng phó với triều đình!”

Lâm Bắc Phàm giơ năm ngón tay lên: “Vi thần tính toán chắc sẽ cần khoảng năm, sáu vạn binh mã!”

“Tổng hợp lại, nếu Giang Nam vương muốn giành lương thực thì có khả năng hắn ta sẽ phái năm đến sáu vạn binh mã ẩn tại núi Công Tu để ra tay, thế nên chúng ta phải canh chừng tốt chỗ đó, về cơ bản có thể không cần lo lắng gì!”

“Thế nên vi thần có kế sách như này!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chúng ta có thể lấy danh nghĩa bảo vệ lương thực để mở trạm gác ở khu vực khoảng một trăm dặm xung quanh núi Công Tu, phái binh lính canh phòng nghiêm ngặt, không cho phép bất cứ ai lại gần, tất cả mọi người đều phải đi đường vòng! Song chúng ta có thể âm thầm mở một con đường, chỉ cần đút lót cho binh lính là có thể lén thả bọn họ vào trong!”

“Dưới tình huống ấy, Giang Nam vương mà muốn cướp lương thực thì chắc chắn không thể gióng trống khua chiêng, bằng không sẽ bị bại lộ, chẳng được thứ gì mà lại mất tất cả! Thế nên hắn ta có khả năng sẽ cải trang thành người qua đường để vào núi Công Tu!”

“Thế nhưng vào núi Công Tu thì lại phải nộp tiền! Dân chúng bình thường ai cũng tiếc tiền, thà đi bộ còn hơn bỏ tiền ra! Vậy nên một khi hắn ta nộp tiền thì chứng tỏ người dân ấy sẽ do binh lính của Giang Nam vương ngụy trang thành. Chúng ta có thể thả từng người một rồi bắt cả thể, khiến Giang Nam vương tổn thất binh tướng!”

Hai mắt nữ đế sáng lên: “Hay lắm!”

“Nhưng mà nếu người của Giang Nam vương không đến thì sao?”

Có vị đại thần hỏi.

“Không đến thì đương nhiên sẽ không sao, đến rồi chắc chắn chạy không thoát!”

Lâm Bắc Phàm đanh giọng nói.

“Các ái khanh thấy kế sách này ra sao?”

Nữ đế hỏi bách quan.

Bách quan liếc mắt nhìn nhau, đoạn đồng thanh nói: “Chúng thần không có ý kiến gì!”

“Vậy cứ thế mà làm!”

Nữ đế vỗ bàn.

Thế là triều đình phái binh lính lập trạm gác trong phạm vi một trăm mét xung quanh núi Công Tu, không cho phép bất cứ ai lại gần.

Lúc bấy giờ, một đám quan binh triều đình đang giải tán dân chúng đi qua núi Công Tu.

“Chỗ này bị phong tỏa rồi, các ngươi không được lại gần!”

“Tại sao lại phong tỏa?”

Người dân không hiểu.

Quan binh lớn giọng nói: “Bởi vì thuyền vận chuyển lương thực của triều đình chuẩn bị đi qua nơi này! Để đảm bảo an toàn, chúng ta phải tạm thời phong tỏa đoạn đường này và con sông, không cho phép bất cứ ai lại gần!”

“Nhưng mà chúng ta phải tới kinh thành!”

“Các ngươi đi đường vòng đi, đi thêm hai, ba ngày là tới!”

“Ôi trời ơi, sao thế được?”

Người dân thi nhau oán trách.

Rất nhanh sau đó, lính trinh sát của Giang Nam vương đã thăm dò được chuyện này.

Hắn ta vội vàng trở về bẩm báo: “Vương gia, có chuyện không hay rồi!”

Giang Nam vương bước ra: “Chuyện gì mà hốt hoảng vậy, mau nói cho bản vương!”

Lính trinh sát cấp báo: “Là thế này, để bảo vệ thuyền chở lương thực, triều đình đã phong tỏa tất cả con đường ở núi Công Tu…”

Giang Nam vương nghe xong bèn sầm mặt: “Hành động này của triều đình rõ ràng là nhắm vào chúng ta!”

Vương Phú Quý cười khổ, hắn ta gật đầu: “Đúng vậy đó vương gia! Bọn họ biết chúng ta thiếu lương thực, sợ chúng ta nhòm ngó đến chỗ lương thực đó nên mới phái binh lính canh phòng ở núi Công Tu, đề phòng chúng ta!”

Giang Nam vương không cam tâm: “Chẳng lẽ chúng ta phải từ bỏ ư? Phú Quý, ngươi mau nghĩ cách cho bản vương!”

Vương Phú Quý cũng sốt sắng vô cùng: “Vương gia đợi đã, để ta suy nghĩ!”