Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 540: Chuyện này là thật ư?





“Chuyện này là thật ư?”

Ký Bắc vương kinh hãi, hắn ta nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Ai đã tiết lộ chuyện Lãnh Nhược Thiện đang ở chỗ chúng ta?”

Gia Cát tiên sinh lắc đầu: “Không biết! Trừ vương gia ra thì cũng chỉ có vài tâm phúc biết chuyện này, mọi người đều là những người tin được, chắc chắn không tiết lộ chuyện này ra ngoài đâu!”

“Hơn nữa từ khi môn chủ Thiên Môn ở chỗ chúng ta vẫn luôn ít ra ngoài, cực kỳ kín tiếng, đó giờ chưa từng lộ diện! Rốt cuộc sao lại bị lộ, đúng là khó hiểu!”

Ký Bắc vương nghĩ ngợi một hồi cũng thấy không thể do người của mình tiết lộ chuyện này. Chắc là do lúc Lãnh Nhược Thiện chạy trốn đã bị ai đó nhìn thấy.

“Quân sư, hiện giờ chúng ta phải làm gì?” Ký Bắc vương hỏi.

Gia Cát tiên sinh nhỏ giọng bảo: “Vương gia, chuyện này có vẻ kỳ lạ, chúng ta cứ làm như không biết, cũng đừng để Lãnh Nhược Thiện biết! Nếu hắn ta biết thì dặn hắn ta không được ra ngoài, hãy lấy đại sự làm trọng!”

“Quân sư nói phải!” Vương gia gật đầu.

Tuy nhiên môn chủ Thiên Môn trốn trong mật thất đã hay tin. Trong lòng hắn ta nghi hoặc: “Bản tọa đã trốn ở Ký Bắc rồi, rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện này?”

Kẻ đầu tiên hắn ta nghi ngờ chính là Ký Bắc vương, song hắn ta lại loại trừ ngay.

Hiện giờ Ký Bắc vương và hắn ta ngồi chung thuyền, bọn họ cần nhau nên chắc chắn không có chuyện phản bội.

“Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”

Môn chủ Thiên Môn chỉ đành giải thích bằng việc lúc chạy trốn đã có người trông thấy hắn ta! Mặc dù bị người khác tìm tới khiêu chiến nhưng hắn ta không hề sốt sắng.

Mặc dù hắn ta là võ giả song hắn ta có dã tâm, trong lòng vẫn luôn lấy nghiệp lớn làm trọng.

Hiện giờ thân phận của hắn ta vô cùng nhạy cảm, ra ngoài nghênh chiến sẽ bị bại lộ, rước vào người một đống phiền phức, điều này đối với hắn ta mà nói thì bất lợi vô cùng.

Thế nên hắn ta quyết định nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn thì mới bình yên!

Tuy nhiên lúc bấy giờ, một âm thanh lảnh lót vang vọng khắp thành.

“Lãnh Nhược Thiện, sư phụ ngươi tới tìm ngươi đây, ngươi còn muốn trốn đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ ngươi định làm một con rùa rụt cổ như người ta đồn thật hả?”

“Hồi đầu khi sáng lập Thiên Môn, ngươi đã nhịn hơn hai mươi năm như một con rùa rụt cổ rồi!”

“Sau này ngươi cho toàn phái tu luyện ma công, lại nhịn một tháng như con rùa rụt cổ tiếp!”

“Bây giờ ngươi chạy đến Ký Bắc lại định không ló mặt ra như con rùa rụt cổ nữa hả!”

“Nhẫn nhịn nhẫn nhịn! Ngươi cứ nhẫn nhịn hoài! Kết quả càng nhẫn nhịn càng thua, càng thua càng nhẫn nhịn! Chẳng lẽ kiếp trước ngươi là một con rùa bị người ta đè đầu cưỡi cổ nên đến giờ vẫn không dám phản kháng?”

“Đồ con rùa! Môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện là một con rùa bị cắm sừng!”

“Ha ha ha ha ha!”

Sắc mặt của môn chủ Thiên Môn thay đổi, mà sắc mặt Ký Bắc vương còn thay đổi chóng mặt hơn!

Câu nói này đúng là quá hiểm độc!

Chọc ngoáy vô cùng!

“Thằng nhãi nào dám làm vậy?” Môn chủ Thiên Môn nổi giận đùng đùng.

Phải biết rằng hắn ta từng là chưởng môn của một môn phái lớn, số người trong phái vượt qua cả vạn người, lúc đỉnh cao có thể ngang hàng với Võ Đang hay Thiếu Lâm Tự.

Dù hiện giờ Thiên Môn đã bị hủy diệt nhưng hắn ta vẫn còn.

Hắn ta đường đường là một vị Tông Sư, là cao thủ đẳng cấp của thiên hạ này!

Tới nay hắn ta lại bị một tên tiểu tử sỉ nhục!

“Tông Sư không thể chịu nhục!”

Môn chủ Thiên Môn đánh bay cái bàn bên cạnh.

Ở một bên khác, Ký Bắc vương cũng đang tức giận.

Lời đồn kia quá hiểm độc, nếu môn chủ Thiên Môn không chịu được, bị bại lộ thì phải làm sao?

Chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền phức, không hề có lợi cho đại nghiệp của hắn ta!

Thế là hắn ta vội vàng chạy tới chỗ môn chủ Thiên Môn, đúng lúc gặp môn chủ Thiên Môn đang rất tức giận.

Ký Bắc vương vội ngăn cản: “Môn chủ bớt giận, đừng để chuyện này trong lòng!”

Môn chủ Thiên Môn tức đến mức thở phì phò, hắn ta quát: “Vương gia, ngươi bảo bản tọa phải bớt giận kiểu gì? Tên tiểu tử này dám bắt nạt bản tọa! Hắn ta dám mắng bản tọa là con rùa rụt cổ, lại còn là con rùa bị cắm sừng, làm gì có cái lẽ ấy! Vương gia, đổi lại là ngươi thì ngươi có chịu được không?”

Ký Bắc vương cười khổ: “Môn chủ, bản vương biết khó cho ngươi nhưng ngươi phải nghĩ đến đại nghiệp của chúng ta chứ! Nửa năm nữa thôi là chúng ta sẽ khởi binh, đừng kiếm thêm chuyện nữa! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn những công sức chúng ta bỏ ra đổ sông đổ bể hết sao?”

Môn chủ Thiên Môn dần bình tĩnh lại.

Ký Bắc vương mừng thầm trong lòng, tiếp tục khuyên nhủ: “Môn chủ, ngươi cứ coi như kẻ kia đang đánh rắm đi! Đợi ngày chúng ta khởi binh, giết đến kinh thành, bản vương sẽ làm chủ cho ngươi, bắt hắn ta đến trước mặt ngươi, giết hay làm gì tùy ngươi!”

“Được! Bản tọa nể mặt vương gia!” Môn chủ Thiên Môn phất tay áo rồi quay về.