Ánh mắt nữ đế ảm đạm.
“Có điều thực ra bệ hạ cũng đừng lo lắng quá!”
Ánh mắt nữ đế lại sáng lên: “Ái khanh nói vậy là có ý gì?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đối với chúng ta mà nói thì nạn châu chấu này có sức uy hiếp rất lớn, song phải có điều kiện thì nó mới xuất hiện! Thông thường chỉ cần thời tiết nắng nóng, hanh khô thì nạn châu chấu mới xuất hiện! Thời tiết bên Giang Nam vừa hay đang trong giai đoạn này! Song từ đầu năm đến nay, kinh thành chúng ta vẫn luôn mưa thuận gió hòa, khí hậu ẩm ướt, sức uy hiếp của nạn châu chấu đối với chúng ta sẽ bị hạn chế!”
“Chỉ mong là như vậy thôi.”
Nữ đế thở dài, nghe giọng nàng tràn ngập âu lo.
Lúc bấy giờ, hai huynh đệ còn lại cũng biết chuyện Giang Nam gặp nạn châu chấu.
Tại vương phủ ở Võ Tây.
Võ Tây vương biết được chuyện này xong thì vô cùng vui vẻ, hắn ta bật cười ha ha: “Hoàng huynh ơi là hoàng huynh, không có lương thực thì ngươi đấu với bản vương được sao? Trận tranh đấu hoàng vị này ngươi phải thua cuộc trước rồi! Ha ha!”
“Người đâu, chú ý tình hình nạn châu chấu ở Giang Nam sát sao cho bản vương! Có động tĩnh gì thì lập tức bẩm báo!”
“Vâng thưa vương gia!”
Tại vương phủ ở Ký Bắc.
Ký Bắc vương cũng vô cùng vui vẻ, sắc mặt hắn ta như gió xuân: “Hoàng đệ, ngươi gặp phải hai lần thiên tai liên tiếp, đây có được tính là ý trời không nhỉ? Xem ra ngươi không có duyên với hoàng vị rồi! Người đâu, mau tặng cái chuông kia cho Giang Nam vương để an ủi hắn ta! Ha ha!”
“Vâng thưa vương gia!”
Sự chú ý của cả nước đều đặt tại Giang Nam.
Giang Nam vương nhìn đàn châu chấu dày đặc như nuốt chửng cả bầu trời đang điên cuồng gặm nhấm lúa của hắn ta, tức đến mức đầu cũng muốn nổ tung.
Nhìn thêm một giây là có hàng trăm cây lúa phải chịu tai ương.
Hắn ta kéo lấy quan viên của Giang Nam, sốt sắng nói: “Rốt cuộc là các ngươi có cách giải quyết không hả, mau nghĩ cách cho bản vương! Nếu không nghĩ được cách giải quyết đám châu chấu này thì lương thực của bản vương sẽ bị chúng nó ăn hết mất!”
Các quan viên của Giang Nam nhìn nhau với vẻ mặt khổ sở, bọn họ đồng loạt lắc đầu.
“Vương gia, chúng ta thực sự bó tay!”
“Nạn châu chấu này là một trong những thiên tai kinh khủng nhất, không thể giải quyết được!”
“Đây là thiên tai, con người làm sao đấu lại được ông trời?”
Giang Nam vương gấp gáp nói: “Thế những nạn châu chấu trước kia biến mất kiểu gì?”
“Vương gia, cái này thì thuộc hạ biết!”
Giang Nam vương mừng rỡ: “Mau nói!”
Vương Phú Quý chắp tay, vẻ mặt ngập tràn vẻ tuyệt vọng: “Khi chúng nó ăn hết tất cả lúa và lương thực xong, không còn cái gì để ăn nữa thì tất nhiên chúng nó sẽ chết vì đói!”
Giang Nam vương sầm mặt, hắn ta lảo đảo chỉ chực ngã.
“Vương gia cẩn thận!”
“Vương gia!”
“Các ngươi tránh ra, bản vương không cần người đỡ!”
Giang Nam vương hất tay của mọi người ra, nhìn đám châu chấu chỗ nào cũng thấy kia, hắn ta phẫn nộ nói: “Các ngươi nói đây chính là thiên tai, không thể dựa vào sức người để điều khiển được ư? Bản vương không tin! Người đâu, mau triệu tập tất cả các võ giả, binh sĩ, diệt châu chấu bảo vệ ruộng đồng cho bản vương!”
“Vâng thưa vương gia!”
Mọi người đồng thanh đáp.
Thế là những binh sĩ mà Giang Nam vương bồi dưỡng thi nhau ra ruộng diệt châu chấu.
Những binh sĩ không có võ công hay tu vi thì cầm lưới đánh cá để bắt châu chấu, hoặc là dùng chổi làm bằng cành cây để tiến hành diệt châu chấu.
Những người có hiệu suất làm việc cao nhất là các võ giả, bọn họ thi triển khí kình khắp người là có thể khiến rất nhiều châu chấu bỏ mạng.
Nhất là những võ giả Tiên Thiên, bọn họ đánh một trận thôi gần như đã khiến một mảnh đất trở nên trống rỗng.
Giang Nam vương nhìn hiệu quả như vậy bèn mừng rỡ: “Chính là như vậy! Tiếp tục giết cho bản vương! Một con cũng không được để lại!”
“Vương thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp rồi tiếp tục công cuộc giết châu chấu.
Tuy nhiên lúc mọi người đều đã thấm mệt mà châu chấu vẫn còn rất nhiều, chúng nó vĩnh viễn không biết mệt.
Giết xong một đàn thì lại có một đàn khác tới, cứ giết mãi cũng chẳng hết.
Ba ngày liên tiếp trôi qua như vậy, các binh sĩ của Giang Nam vương mệt đến mức gục xuống, song đám châu chấu thì chẳng thấy vơi đi là bao.
Còn ruộng đồng thì bị chúng nó ăn gần như hết sạch.
Giang Nam vương nhìn ruộng lúa tan hoang, hắn ta quỳ rạp xuống, hai mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng: “Lương thực của bản vương mất hết rồi, mất toàn bộ rồi!”
Chỗ lương thực này không chỉ là quân lương cho đại quân mà còn là hi vọng cho sự nghiệp tranh giành hoàng vị của hắn ta! Mà nay lương thực đã mất hết, đại nghiệp của hắn ta cũng đi tong!
Lúc bấy giờ, Giang Nam vương bỗng có một ý nghĩ điên cuồng.
Nếu đã mất hết lương thực thì chi bằng hắn ta khởi binh ngay lúc này, trực tiếp đánh vào kinh thành! Hoặc là khoác được hoàng bào, hoặc là chôn thân tại đất kinh thành!
“Vương gia, châu chấu di chuyển về phía Bắc rồi!”
Lúc này có một người hét lên.
“Gì cơ? Châu chấu di chuyển về phía Bắc?”
Dây thần kinh của Giang Nam rung lên, phía Bắc của Giang Nam chính là kinh thành.