Giang Nam vương trông thấy cảnh tượng trước mặt thì khinh thường: “Nếu làm vậy có tác dụng thì bản vương đã thắng từ lâu rồi! Cơ mà vậy cũng tốt, không giãy giụa một tí thì các ngươi không biết thế nào gọi là tuyệt vọng đâu! Ha ha!”
Đám châu chấu bay vùn vụt, gần như che lấp cả bầu trời! Chỉ liếc nhìn thôi người ta đã thấy không một chút hi vọng nào rồi!
Tại cổng kinh thành, Lâm Bắc Phàm lẩm bẩm: “Kinh khủng thật đấy!”
Dù đã từng nghe nói nạn châu chấu vô cùng đáng sợ song đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến, đúng là còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng!
Chỉ liếc một cái thôi, những người mắc chứng sợ lỗ tròn chắc chắn sẽ ngất xỉu! Ở thời cổ đại hoàn toàn không có kế sách gì để ứng phó!
Dù có là võ giả khi đối mặt với đám châu chấu đông nghìn nghịt thì cũng phải bó tay chịu chết.
Cũng may, Lâm Bắc Phàm không phải không có cách để chống lại. Thứ có thể đối phó với thiên tai chỉ có…
Thiên tai!
“Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương!”
Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời thì trời bỗng nổi trận gió lớn, thổi từ Bắc sang Nam.
Gió thổi vù vù và ngăn lại đám châu chấu, trông như có một bàn tay đang chặn chúng lại.
Hàng tỉ con châu chấu tạo thành âm thanh vù vù, chúng không thể tiến lên dù chỉ một bước.
“Là gió! Gió đang chặn lũ châu chấu lại!” Có người kinh ngạc thốt lên.
Mọi người hớn hở.
“Nếu gió có thể thổi mãi thì tốt biết bao!”
Mặc dù đây là một ước muốn tốt lành nhưng tất cả mọi người đều biết, gió tới được thì cũng đi được!
Khi gió đi là lúc bọn họ phải nghênh chiến tiếp!
“Tiếng sấm rền vang san lấp đất, mưa gió vạn dặm!”
Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời, trên trời bỗng xuất hiện những tia chớp rẹt rẹt.
Tiếp đó mây đen kéo đến che lấp đi mặt trời, tiếp theo mưa bắt đầu trút xuống.
Mưa không lớn, chỉ như mưa xuân táp lên mặt, thấm ướt da mặt và cả ruộng đồng.
Cả kinh thành ngập trong màn mưa bay bay, hơi nước mờ ảo, trông thơ mộng vô cùng.
Song với lũ châu chấu mà nói thì trận mưa này vô cùng nguy hiểm, chẳng khác gì một tai họa, mà bọn chúng thì không thể bay qua được!
Chúng quanh quẩn ở bên ngoài mãi không vượt qua được. Quan văn võ trong kinh thành và cả dân chúng đều mừng rỡ.
“Mưa rồi! Kinh thành có mưa rồi!”
“Cơn mưa này đến đúng lúc quá, chặn luôn đám châu chấu ở bên ngoài!”
“Châu chấu sợ nhất là mưa, trận mưa này đúng đến đúng lúc thật!”
“Mưa hay lắm!”
Giang Nam vương đang âm thầm quan sát tình hình cũng đờ người ra: “Sao có thể như vậy?”
Hắn ta vượt ngàn dặm xa xôi đuổi tới kinh thành là để xem đám châu chấu phá hoại kinh thành như thế nào, đồng thời giúp lòng hắn ta tìm được cảm giác cân bằng.
Giờ thì hay rồi, trời nổi gió, lại còn đổ mưa nữa.
Dù ban đầu hắn ta không hiểu về châu chấu, song mấy hôm nay cũng đã giúp hắn ta nhận ra châu chấu là loài sợ nước, còn sợ mưa hơn.
Trời vừa nổi gió vừa đổ mưa thế này, chắc chắn đám châu chấu sẽ không bay được.
“Sao có thể như vậy, sao đột nhiên lại mưa thế này?” Giang Nam vương thấy lòng mình sụp đổ.
Ngược lại, người dân trong kinh thành thì vô cùng vui vẻ.
“Mưa rồi tốt quá!”
“Mưa rồi, bọn châu chấu không dám tới nữa đâu!”
“Tiếp tục mưa đi, đừng có tạnh!”
Trên lầu cổng thành, nữ đế và các quan văn võ trông thấy màn mưa bèn nở nụ cười tươi rói.
“Đây đúng là một trận mưa tốt, đến rất đúng lúc!”
“Có mưa thì tạm thời đám châu chấu sẽ không tới, ruộng đồng của chúng ta sẽ được bảo vệ!”
“Ông trời đang phù hộ Đại Võ, phù hộ triều đình ta!”
Nữ đế liếc nhìn bách quan, binh sĩ và dân chúng, sắc mặt mọi người đều rạng rỡ như vừa mới thoát khỏi một kiếp nạn.
Song lúc này, nàng chú ý đến một người, đó chính là Lâm Bắc Phàm.
Hắn vẫn thản nhiên như thế, trông thấy mưa mà chẳng vui cũng chẳng buồn.
Nữ đế bỗng nhớ đến những lời trước đây Lâm Bắc Phàm đã nói, nàng cười rồi hỏi hắn: “Lâm ái khanh, đó giờ ngươi vẫn luôn giữ dáng vẻ thản nhiên như thế này, có phải ngươi đã liệu trước được chuyện này rồi không?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: “Đúng vậy thưa bệ hạ! Vi thần đã nói rằng đám châu chấu không tới được mà!”
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, ai cũng tò mò không rõ sao hắn biết được.
Nữ đế thay mọi người hỏi.
Lâm Bắc Phàm bèn mỉm cười: “Trước kia vi thần đã từng nói từ đầu năm đến nay kinh thành ta vẫn luôn mưa thuận gió hòa, không khí ẩm ướt, không thích hợp cho châu chấu sinh sống! Châu chấu thích khô, chúng sẽ không tới nơi này đâu!”
Nữ đế mỉm cười, nàng gật đầu: “Ngươi nói có lý lắm!”
“Vẫn còn một chuyện nữa, buổi đêm vi thần có nhìn trời xem sao, biết hôm nay sẽ có mưa, đám châu chấu thì sợ nước mưa nên chúng sẽ không dám tiến vào trong kinh thành dù chỉ một bước!” Lâm Bắc Phàm cười.
“Vậy sao?” Nữ đế híp mắt hỏi.
Nàng đã nghe Bạch Quan âm nói rằng từ lúc Lâm Bắc Phàm trở thành Tông Sư, hắn đã sở hữu rất nhiều năng lực kì lạ, có lẽ đây cũng là một trong số đó.
Bằng không sao cơn mưa này lại đến đúng lúc như vậy?
“Ái khanh, không ngờ ngươi còn biết xem sao, biết được sự thay đổi của thời tiết, đúng là cánh tay đắc lực của trẫm! Vậy giờ ngươi có thể nói cho trẫm biết cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu, có thể ngăn được hoàn toàn lũ châu chấu không?”
Nữ đế lại hỏi.
Lâm Bắc Phàm bấm ngón tay, hắn nói: “Bệ hạ, chắc cơn mưa này sẽ kéo dài khoảng ba ngày! Lượng mưa không lớn, sẽ giống như bây giờ vậy, không ảnh hưởng đến đời sống của bách tính đâu! Thế nhưng chắc là sẽ chặn được hoàn toàn đám châu chấu thôi!”
Nữ đế hớn hở, nàng lớn giọng nói: “Hay lắm! Nếu mưa thực sự kéo dài ba ngày thì trẫm sẽ ghi công cho ngươi!”