Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 603: Ẻ nữa là hết




Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói: “Mọi người đều là người Đại Võ, nào có thù qua đêm đâu? Hoàn toàn có thể bình tĩnh ôn hòa ngồi xuống, ăn miếng cơm nóng, ăn miếng thịt ngon và uống hớp rượu ngon, sau đó cùng nhau bảo vệ tổ quốc, vậy chẳng phải rất tốt hay sao?”

Quân Giang Nam bị Lâm Bắc Phàm nói cho động lòng vô cùng, theo Giang Nam vương không có đường sống, còn không bằng đi theo triều đình.

Dù sao nói đến cùng thì bọn họ cũng là lính của Đại Võ, chỉ là đi theo sai người mà thôi. Chỉ cần bọn họ cúi đầu nhận tội, lại quy thuận triều đình như xưa, luật pháp không trách tội phần chúng, triều đình nhất định sẽ tiếp nhận bọn họ.

Chí ít, cái mạng này còn có thể sống tiếp!

Đối với quân Giang Nam không còn đường để đi mà nói, có thể sống sót tốt hơn bất cứ thứ gì khác!

Giang Nam vương hoảng hốt, lớn tiếng kêu gọi: “Các vị tướng sĩ, mong mọi người hãy bình tĩnh! Đối phương hoàn toàn chỉ đang dùng lời xảo trá để mê hoặc mọi người, đổi trắng thay đen, mọi người tuyệt đối đừng mắc bẫy!”

“Cho dù mắc bẫy thì đã sao? Ở nơi này chỉ có thể đợi chết, nhưng đi đến bên đó lại có thể ăn được cơm! Ta không muốn chết, ta muốn sống!”

Một binh lính lâu năm vất trường mâu trong tay, ùm một tiếng nhảy vào dòng sông, bơi đến bờ đối diện.

Sức mạnh của tấm gương vô cùng lớn, lại có vài binh lính Giang Nam nữa ném vũ khí, nhảy xuống sông.

“Ta cũng muốn sống, ta muốn sống thì có gì sai?”

“Nói đến cùng, ta hành quân đánh trận chẳng qua là vì miếng ăn mà thôi, ai cho ta ăn no thì ta làm cho người đó!”

“Tuy ta là lính Giang Nam nhưng về mặt bản chất vẫn là người Đại Võ! Quy hàng Đại Võ cũng không mất mặt!”

“Ta đã không muốn đánh trận nữa, ta muốn đầu hàng!”



Dưới sự dẫn dầu của vài lính Giang Nam, lại có rất nhiều người nhảy xuống sông.

Giang Nam vương vừa sợ vừa giận, lớn tiếng hô: “Không được phép đi! Không kẻ nào được phép đi hết! Ai đi thì xử theo quân pháp! Chặn bọn chúng lại cho bản vương! Ai nhảy xuống… cứ giết cho bản vương!”

Sau một trận gió tanh mưa máu, hơn trăm lính Giang Nam đã bỏ mạng!

Bọn họ không phải chết trong tay triều đình mà là chết trong tay người của mình, khiến người nhìn thấy mà ghê sợ!



Giang Nam Vương hai tay đẫm máu, đứng bên bờ tức giận nói với một đám võ giả: “Các ngươi canh chừng đầu sông kỹ vào cho ta, không cho phép bất cứ người nào lại gần, ai tới thì giết kẻ đó!”

“Rõ, thưa vương gia!” Các võ giả đáp lời.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Giang Nam vương, không thể cứu vãn được nữa đâu!”

Màn đêm rất nhanh đã kéo tới, bên ngoài vẫn đổ mưa rả rích, quân Giang Nam vẫn tất bật nấu cháo lấp bụng.

Những binh lính khác có người trốn dưới tàng cây hoặc là tránh mưa trong lều.

Lúc này, một tiểu đội nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Một tướng lĩnh kêu: “Các ngươi đi đâu đó?”

Một binh lính lõi đời đáp lời: “Bọn ta đi ẻ!”

“Ăn nhiều cháo như vậy còn ẻ được sao?”

“Ẻ nữa là hết, ngươi có đi không?”

Tướng lĩnh kia vô cùng chán ghét: “Bỏ đi, các ngươi tự đi đi, nhưng đừng gần sông Tùng!”

“Biết rồi, ta vẫn cần cái mạng này mà!”

Bọn họ đi về hướng hoàn toàn ngược lại với sông Tùng, cũng không thu hút sự chú ý của người khác.

Nhưng khi không còn thấy ai nữa, bọn họ lập tức quành một vòng lớn, cuối cùng chạy tới bên bờ sông Tùng không có người giảm sát, sau đó cẩn thận bơi sang bờ bên kia.

Sông Tùng rộng hơn ba mươi trượng, cũng không tính là dài, bọn họ rất nhanh đã bơi đến bờ đối diện, sau đó chạy về phía trận doanh triều đình.

“Chúng ta là quân Giang Nam, chúng ta tới đầu hàng!”

“Bây giờ ta vừa lạnh vừa đói, cho chúng ta xin miếng cơm đi!”

“Bằng không thật sự sẽ chết đói mất!”

Chuyện này kinh động đến Lâm Bắc Phàm.



Hắn nhìn thấy một đám lính đào ngũ bơi từ bờ bên kia qua, cười bảo: “Các ngươi có thể biết sai mà sửa, mạo hiểm mất đầu mà tới được đây khiến bản quan vô cùng vui mừng! Chỗ chúng ta còn thừa ít cơm canh, các ngươi ăn tạm trước đi, ăn no rồi nói sau!”

Đám lính Giang Nam mừng húm: “Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!”

“Chẳng qua chỉ có một ít, bản quan phải nhắc nhở các ngươi! Bây giờ các ngươi vẫn là lính đầu hàng, thân phận khá nhạy cảm cho nên các ngươi phải phục tùng sự sắp xếp! Chỉ cần các ngươi nghe lời, hiểu chuyện chắc chắn sẽ không đói bụng!”

Bọn họ liên tục gật đầu: “Nghe! Chúng ta nhất định sẽ nghe lời!”

Lâm Bắc Phàm vô cùng hài lòng: “Tốt lắm! Sau khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ khôi phục binh tịch cho các ngươi, hoàn toàn có thể hưởng thụ đãi ngộ giống như binh lính triều đình!”

Bọn họ liên tục dập đầu: “Cảm ơn đại nhân đã chấp thuận!”

Ngay tối hôm ấy, Lâm Bắc Phàm lại gặp được một tốp lính Giang Nam đầu hàng khác, hắn đều đối xử tử tế như thế.

Đến ngày thứ hai, quân Giang Nam đếm nhân sổ, phát hiện thiếu mất mười tám người.

Chuyện này vừa vặn bị Giang Nam vương bắt gặp, hắn ta hỏi: “Mười tám người đó đi đâu rồi? Ai là người phụ trách, đứng ra cho bản vương!”

Một tướng lĩnh trong số đó run rẩy đứng ra: “Khởi bẩm vương gia, mạt tướng chính là tướng lĩnh phụ trách đám người Trương Tam, bọn họ nói đi vệ sinh, đến bây giờ vẫn chưa về…”’

Một tướng lĩnh khác cũng sợ hãi đứng ra: “Khởi bẩm vương gia, mạt tướng là tướng lĩnh phụ trách đám người Lý Tứ! Bọn họ cũng nói ra ngoài đi vệ sinh, đến bây giờ vẫn chưa về…”

“Đi vệ sinh có thể đi lâu như vậy sao, sẽ không bỏ trốn đấy chứ?” Giang Nam vương đè nén cơn giận, nói.

“Chắc là… không có khả năng đâu?”

Đúng lúc này, một tướng lĩnh vội vàng chạy về, thì thầm vào tai Giang Nam vương.

Giang Nam vương nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi.

Hắn ta vội vàng lao ra khỏi lều, đi tới bên bờ sông và nhìn sang bên bờ đối diện.

Chỉ thấy có vài người mặc áo giáp Giang Nam ở bờ bên kia, đang làm một vài việc nặng như vận chuyển khí giới dưới sự giám sát của binh lính triều đình.

Mấy người này rất nhanh đã bị nhận ra.