Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 607:  Dựa vào cái gì? 




Lâm Bắc Phàm không khỏi xúc động: “Hóa ra các vị đều là những nghĩa sĩ mang chí hướng rộng lớn, thất kính thất kính rồi! Bản quan vẫn giữ nguyên câu nói đó, lầm đường mà biết quay đầu thì vẫn chưa muộn, biết sai mà sửa mới là đáng quý nhất! Các ngươi chọn triều đình, triều đình chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi! Cứ yên tâm ở đây đi, bản quan có một miếng cơm thì tuyệt đối sẽ không thiếu một miếng ăn cho các ngươi!”

“Sau khi đại chiến kết thúc, bản quan sẽ khôi phục tự do cho các ngươi! Các ngươi chọn tiếp tục báo đáp triều đình hay là chọn rời đi đều được hết! Bản quan tôn trọng sự lựa chọn của các ngươi!”

Các binh lính đầu hàng mới tới đều cảm động rơi nước mắt.

“Cảm ơn đại nhân đã thứ tội!”

“Chỉ có góp sức phục vụ triều đình như vậy mới là chuyện ta nên làm cả đời!”

“Cho dù đại chiến kết thúc, ta quyết cũng không rời đi, ta muốn tận trung với triều đình, ta muốn bảo vệ tổ quốc!”

“Ta cũng muốn ở lại, cống hiến sức lực cho triều đình!”



Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động, hắn nói một cách hùng hồn: “Hiếm khi các vị đều có giác ngộ như vậy! Đại Võ chúng ta có thể có các vị tráng sĩ anh hùng còn lo không thịnh vượng hay sao? Anh hùng thì phải uống Anh Hùng Tửu, mang rượu lên đây!”

“!”

Một vò rượu ngon được mang lên, đích thân Lâm Bắc Phàm rót cho mỗi người một chén rượu.

“Không nói nhiều nữa, cạn!”

Mọi người uống một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái.

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Rượu này thế nào?”



“Rượu ngon, ha ha!”

Mọi người bật cười ha ha, men rượu bốc lên khiến lòng hăng hái cũng tràn đầy!

Trong lòng có được sự thỏa mãn cực lớn và cảm giác chấp nhận đối với triều đình!

Lúc này, một võ giả vừa uống rượu vừa lớn tiếng nói với bờ bên kia: “Các vị đồng đạo, Giang Nam vương làm chuyện trái với luân lý, tàn bạo bất nhân, đi theo người như vậy không có tương lai! Còn không bằng bỏ tối theo sáng, đầu hàng triều đình! Triều đình rộng lượng nhân từ, nhất định sẽ tha thứ cho các vị! Đến lúc đó, chúng ta gặp nhau ở kinh thành, cùng uống Anh Hùng tửu, vậy chẳng sướng hơn sao?”

Lâm Bắc Phàm cũng nói theo: “Đúng đó, vị anh hùng này nói đúng! Thật ra chúng ta đều là đồng bào, đánh tới đánh lui có gì thú vị đâu? Bị thương đều là người một nhà hết, còn không bằng buông đao thương xuống, cùng nhau uống rượu được không?”

Những binh lính đầu hàng khác cũng kêu lên theo.

“Lâm đại nhân nói chí phải, chúng ta đều là người một nhà, đánh tới đánh lui có gì thú vị đâu?”

“Bỏ đao thương xuống, qua đây cùng nhau uống rượu ăn thịt đi!”

“Lâm đại nhân đối xử với mọi người rất tốt!”

Lòng quân Giang Nam lại dao động.

Giang Nam vương tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Cái đám phản bội chết tiệt đó! Bản vương đối xử với chúng tốt như thế, chúng không chỉ phản bội bản vương mà còn quay ngược lại đâm bản vương một nhát, các ngươi mới là kẻ vô tình vô nghĩa, ích kỷ tư lợi thì có!”

Hắn ta quay đầu nhìn thấy ánh mắt sinh vẻ khao khát của quân Giang Nam, nổi giận nói: “Không được nhìn, trở về hết cho bản vương! Ai không về lập tức xử theo quân pháp!”

Tiếp sau đó, Giang Nam vương ban hành quy định nghiêm khắc hơn, cho mấy võ giả trong trận doanh coi chừng lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau, đề phòng binh lính lại chạy tiếp.

Kết quả hôm sau kiểm kê binh mã lại thiếu mất hai nghìn người.



Toàn là mấy ổ chạy nối tiếp nhau, bao che cho nhau, giấu diễm giùm nhau, cùng trốn sang bờ bên kia một thể.

Giang Nam vương lại nổi trận lôi đình, ban hành quy định hà khắc hơn nữa, trực tiếp cho cường giả Tiên Thiên tới canh giữ bên bờ, không cho người đi qua, phát hiện ra một người thì giết một người, phát hiện ra hai người thì giết hai người, phát hiện ra một đám thì giết sạch cả đám, cho dù có thân phận gì cũng đều giết hết.

Cứ như vậy, cuối cùng cũng ngừng hiện tượng chạy ra ngoài.

Nhưng quân Giang Nam lại lòng quân tan rã, không còn ý chí chiến đấu gì nữa.

Cả ngày nhìn đồng bào ban đầu cũng ăn gạo mốc và đói bụng như bọn họ nay lại được ăn ngon uống say ở bờ bên kia, còn nhận được sự coi trọng và quan tâm của quan viên triều đình, trong lòng càng không cân bằng nổi nữa.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì bọn họ có thể ăn uống no say, còn chúng ta thì không được? Còn không phải vì chạy nhanh hay sao?

Nếu lúc đầu ta quyết đoán một chút thì bây giờ người được ăn uống no say chính là ta!

Người nào cũng trông mòn con mắt, người nào cũng nghĩ suốt ngày đêm, muốn bay tới bên đó ôm đùi triều đình!

“Vương gia, cứ tiếp tục như vậy cũng không được!” Vương Phú Quý mặt mày ủ ê bảo.

“Vậy ngươi nói phải làm thế nào đây?”

Giang Nam vương nổi giận đùng đùng nói: “Ngày nào cũng mưa, lương thực không nấu được! Không được ăn no, không đánh trận nổi! Thằng khốn nạn Lâm Bắc Phàm đó thì nham hiểm xảo trá, chơi quỷ kế mê hoặc lòng người, khiến lòng quân dao động! Ngươi nói xem bản vương có thể làm thế nào được, bản vương cũng rất tuyệt vọng đây này!”

“Vương gia, suy nghĩ của thuộc là như vậy!”

Vương phú Quý nói: “Sau khi cho mọi người ăn một bữa cơm no, hãy quả quyết dẫn đại quân xông qua bờ bên kia, bằng không chỉ có thể đợi chết!”