Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 711: Trận chiến này chúng ta có thắng nổi không?




Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đã tới được địa điểm tiếp theo sau một ngày một đêm di chuyển.

Nơi này cách Đa La hơn ba trăm dặm.

Lâm Bắc Phàm rất có nhã hứng, hắn lại làm một bài thơ “giết người” nữa!

“Nam nhi phải giết người, cứ giết chẳng sờn lòng"

“Nghiệp thiên thu muôn thuở, chém giết lập nên công"

Bài thơ này mang theo sát ý mãnh liệt và lại được truyền tới Đa La. Các binh sĩ Đa La lại ngây ngốc.

“Lại thêm một bài thơ “giết người” nữa!"

“Đây đã là bài thứ ba rồi đấy!"

“Mỗi ngày một bài thơ, ý muốn giết người của hắn mãnh liệt biết bao!"

“Càng đọc càng sợ, chạy thôi!"

Sĩ khí của binh sĩ Đại Võ không ngừng dâng cao, ý chí chiến đấu bừng bừng tựa lửa, họ vừa đọc thơ vừa luyện binh! Sát khí tích tụ lại và làm Đa La chấn động!

Thế là càng có nhiều binh sĩ Đa La chạy hơn nữa.

Cáp Mộc vương tử tức đến mức thổ huyết, hắn ta gào lên: “Chạy gì mà chạy? Một bài thơ cỏn con thôi có gì mà sợ? Các ngươi đúng là đám chuột nhắt nhát gan, tất cả quay lại cho bản cung, quay lại mau!"

Cuối cùng hắn ta chẳng gọi được ai quay lại.

Cáp Mộc vương tử giận đến mức mặt mày tím tái, hắn ta nhìn về hướng Đại Võ, căm phẫn nói: “Cố ý làm thơ để gây rối lòng quân, đúng là vô liêm sỉ! Bản cung không tin ngươi còn làm được đến bài thơ thứ tư!"



Kết quả ngày hôm sau, lúc tới nơi chỉ cách Đa La hai trăm dặm, Lâm Bắc Phàm lại muốn làm thơ và cho ra thành quả.

Phóng mắt theo từng trang lịch sử, có ai chưa phải giết người không? Đời trai nhiệt huyết nam nhi thế, lý nào không bằng các cổ nhân?

Tiếp tục là một bài thơ sát khí ngút trời!

Tướng sĩ Đại Võ nghe xong thì bừng bừng khí thế, nhiệt huyết dâng trào, bọn họ thi nhau luyện binh, mũi thương chỉ về phía Đa La.

Chỉ cần thừa tướng tới là bọn họ sẽ tấn công Đa La, lập đại công cho triều đình!

Ngược lại, các tướng sĩ Đa La lại sợ sệt vô cùng, càng lúc càng có nhiều người chạy trốn!

Bốn bài thơ liên tiếp, ý muốn giết người quá mãnh liệt khiến bọn họ chẳng hề nghĩ đến phản kháng.

Cáp Mộc vương tử tức đến mức lục phủ ngũ tạng như cháy thành than, hắn ta lớn tiếng mắng: “Cái tên cẩu tặc Lâm Bắc Phàm kia! Ngươi không làm thơ thì sẽ chết hay gì? Có bản lĩnh thì ngươi lấy đao lấy thực lực ra, đừng có mà lợi dụng mấy cái mánh lới này nữa!"

Có quan viên bên cạnh toát mồ hôi nói: “Điện hạ, đã có bốn bài thơ liên tiếp rồi, đối phương cũng coi như có tài hoa, vả lại cũng hết thời rồi! Chúng ta không cần phải để ý hắn, cứ toàn lực ứng chiến!"

“Ngươi nói đúng lắm! Đánh trận người ta hơn thua nhau ở thực lực chứ không phải ngâm thơ vẽ tranh!” Cáp Mộc vương tử gật đầu.

Thế nhưng cứ nghĩ tới tình hình cam go hiện giờ của Đa La là hắn ta lại bắt đầu đau đầu.

Một ngày nữa lại trôi qua, Lâm Bắc Phàm đi thuyền tới địa điểm tiếp theo, nơi này chỉ cách Đa La có một trăm dặm.

Lần này hắn cũng không thể kiềm chế được mình, viết tiếp một bài thơ “giết người”.

“Giết một người là tội Giết vạn người: anh hùng Giết được trăm ngàn vạn Anh hùng trong anh hùng"

Một bài thơ với sát khí ngút trời tiếp tục được lan truyền khiến chí khí của binh sĩ Đại Võ dâng cao và dọa sợ rất nhiều binh lính của Đa La.



Lần này đến cả Cáp Mộc vương tử cũng thấy hơi sợ! Bởi lẽ bài thơ này là bài thơ có sát ý mãnh liệt nhất!

Giết được trăm ngàn vạn có nghĩa là định giết sạch người Đa La bọn họ, đúng là quá dã man. Lúc bấy giờ Lâm Bắc Phàm chỉ cách Đa La một trăm dặm, chỉ cần ba ngày thôi là hắn sẽ tới nơi, sau đó sẽ khởi binh đánh trận. Tình thế đang vô cùng cam go, song khi nhìn những gì mình chuẩn bị, Cáp Mộc vương tử lại thấy tự ti vô cùng.

Quý tộc và quan viên triều đình Đa La đã chạy trốn mất ba phần tư, giờ Đa La chỉ có thể vận hành một cách miễn cưỡng, cầm cố.

Điều đáng sợ nhất là quân đội, Đa La bọn có có đại quân năm mươi vạn người, song hiện giờ đã có hơn ba mươi vạn người chạy trốn, chỉ còn lại hai mươi vạn người miễn cưỡng kiên trì. Cáp Mộc vương tử không thể không bắt ba mươi vạn người dân để bù vào chỗ trống đó.

Song những người này đều là lính mới, đến xếp hàng còn không biết thì đánh trận kiểu gì?

“Trận chiến này chúng ta có thắng nổi không?” Cáp Mộc vương tử thấy hơi sợ.

Phải biết rằng hiện giờ kẻ địch mà bọn họ phải đối mặt chính là Lâm Bắc Phàm!

Hắn không những là thừa tướng của triều đình Đại Võ mà còn là tướng quân dụng binh như thần, dẫn binh đánh trận trăm trận trăm thắng, đó giờ chưa từng thua ai!

Những binh lính tạm thời triệu tập này của bọn họ liệu có đánh được không?

Cáp Mộc vương tử thực sự không nắm chắc một chút nào, bỗng có một suy nghĩ mà ngay cả bản thân hắn ta cũng không thể tin được rằng: Hay là mình cũng chạy đi?

“Bảo A Mộc tướng quân dẫn quân chống đỡ ở trước thành, không được để quân Đại Võ tiến vào!"

“Thế còn điện hạ thì sao?"

Cáp Mộc vương tử ho khan một tiếng: “Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, hiện giờ nơi này vô cùng loạn! Muốn đánh ngoài thì bắt buộc phải ổn định bên trong cái đã, thế nên bản cung bắt buộc phải trấn giữ hậu phương, điều động tài nguyên vật tư để giúp đỡ mọi người!"

“Vâng thưa điện hạ!"

Lại thêm hai ngày nữa trôi qua, dưới sự mong chờ của mọi người, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng tới Trấn Thủ Quan!