“Chỉ cần các ngươi trồng ruộng thì năm thứ nhất sẽ được miễn thuế, tất cả lương thực thu được đều là của các ngươi! Tới năm thứ hai, các ngươi chỉ phải
nộp một nửa thuế, như vậy là có thể lấy được một nửa số lương thực!
Tới năm thứ ba các ngươi cũng chỉ phải nộp một phần thuế, tuyệt đối không đến mười phần trăm!"
“Ôi chao!" Ánh mắt người dân Đa La sáng chói.
“Giúp các ngươi sửa cầu sửa đường, mở rộng đường thủy, tiện cho các ngươi hoạt động”
“Ôi chao!"
Mắt người dân Đa La càng sáng hơn nữa. “Bên cạnh đó chúng ta còn khuyến khích các ngươi sinh đẻ, chỉ cần các ngươi sinh nhiều con thì sẽ được miễn thuế, sinh càng nhiều càng bớt được gánh nặng!"
“Ôi chao!"
Dân chúng Đa La sáng rực mắt, cái này bọn họ biết.
“Chính sách tốt đẹp quá nhiều, bản quan không kể được hết đâu! Các ngươi cứ đi nghe ngóng mà xem, rất nhanh sẽ biết được thôi! À đúng rồi, vị tướng quân kia bản quan phải xưng hô với ngươi như thế nào?"
“Thừa tướng đại nhân, ta lên là Mạc La!” Mạc La lập tức trả lời.
“Xin chào Mạc La tướng quân! Nếu như ngươi đầu hàng thì ngươi sẽ nhận được rất nhiều lợi ích!"
Mạc La sững người: “Hả? Ta nhận được rất nhiều lợi ích ư?". Truyện Cung Đấu
“Đương nhiên rồi!"
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn nói: “Ngươi cứ nghĩ mà xem, chỉ cần Đa La thuộc về Đại Võ, ngươi lại là tướng quân của Đa La nhiều năm, như vậy thì ngươi cũng sẽ là tướng quân của Đại Võ! Ngươi có thể hưởng bổng lộc của triều đình chúng ta, có thể tới những nơi khác đánh trận lập công lao, có thể thăng quan tiến chức, đây không là chuyện tốt thì còn chuyện gì là chuyện tốt nữa?"
"Đúng vậy đó, đúng là một chuyện cực kì tốt!” Mạc La gật đầu lia lịa.
“Trước mắt thì đang có một công lao cực kì to lớn đang đợi ngươi đây!"
"Công lao gì thế?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hiện giờ ngươi hãy cho tất cả mọi người đầu hàng để giảm thiểu thương vong cho hai bên! Vừa giúp đỡ bách tính Đa La có một tương lai tốt đẹp hơn vừa giúp Đại Võ ta mở rộng lãnh thổ, đây là một công lao quá lớn còn gì?"
"Đúng vậy, đúng vậy...” Mạc La mừng rỡ, hắn ta gật đầu.
“Tiếp theo, chúng ta còn muốn dẫn binh tiếp tục vào thành, ngươi quen thuộc môi trường cũng như địa thế ở đây, ngươi hãy dẫn đường cho chúng ta, cùng nhau đánh triều đình Đa La, đây chẳng phải công lao vô cùng to lớn hay sao?"
“Không sai!” Mạc La lại gật đầu đầy vui vẻ. Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi: “Mạc La tướng quân, ngươi thật may mắn! Vừa mới vào Đại Võ chúng ta mà đã lập được hai công lao to lớn, đã mạnh hơn những
tướng quân khác không biết bao nhiêu, tiền đồ vô cùng rộng mới”
Mạc La vô cùng kích động, cứ nghĩ đến tương lai tươi đẹp của mình là hắn ta lại kích động đến mức toàn thân run rẩy!
“Thừa tướng đại nhân, ngươi không cần nói nhiều nữa, hiện giờ ta sẽ dẫn toàn quân trong Sa Hải thành đầu hàng”
Mạc La lớn giọng nói: “Mở cổng thành, chào mừng thừa tướng vào thành!" “Mở cổng thành, chào mừng thừa tướng"
“Mở cổng thành, chào mừng thừa tướng!"
Âm thanh hưng phấn dần dần truyền đi khắp thành.
Tiếp đó, chỉ thấy một tiếng uỳnh vang lên, cổng thành Sa Hải đã được mở. Các binh sĩ Đại Võ ngạc nhiên đến mức đờ người ta!
Còn chưa đánh trận, người còn chưa chết mà sao Sa Hải thành đã đầu hàng rồi thế này? Đúng là quá nhanh chóng, quá hiệu quả!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía thân ảnh mặc quan bào màu đỏ đứng trước đại quân kia, ánh mắt bọn họ tràn ngập vẻ sùng bái!
Thừa tướng đại nhân quá giỏi, chỉ cần nói thôi cũng khiến đối phương đầu hàng!
Triệu Khoát đứng lẫn ở giữa trông thấy cảnh tượng này bèn kích động vô cùng, hắn ta siết chặt nắm đấm: “Cuối cùng ta cũng đợi được rồi, đây chính là binh pháp tối cao trong truyền thuyết!"
Ánh mắt của hắn ta dời đến người Lâm Bắc Phàm, đôi mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ: “Thừa tướng đại nhân quả nhiên nắm vững binh pháp! Hắn đúng là một vị quân thần, là thánh của binh gia!"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..
Lúc bấy giờ, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mạc La tướng quân dẫn một nhóm binh lính tới, tươi cười đối diện với Lâm Bắc Phàm. Hắn ta chắp tay nói: “Mạt tướng Mạc La bái kiến thừa tướng đại nhân!” Những người đằng sau cũng đồng thanh nói: “Mạt tướng bái kiến thừa tướng đại nhân!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Các vị tướng quân mau miễn lễ! Từ bây giờ trở đi, chúng ta chính là người một nhà! Hi vọng sau này mọi người cùng nhau giúp đỡ, tận tâm trung thành vì bệ hạ, cống hiến cho Đại Võ!"
"Vâng thưa thừa tướng đại nhân!” Mọi người vui vẻ đáp. “Thừa tướng đại nhân, mời đi bên này!” Mạc La đi phía trước dẫn đường.
Trên đường, có rất nhiều binh lính Đa La chào mừng hắn, tinh thần của bọn họ dâng cao, dáng người đứng thẳng tắp như đang đón đồng đội chiến hữu khải hoàn chứ không phải kẻ thù.
Ở bên ngoài chính là dân chúng Đa La, bọn họ hoan hô, cười nói vui tươi như vừa mới đánh thắng trận vậy.
Trông thấy cảnh tượng này, Lâm Bắc Phàm không nhịn được phất tay: “Xin chào các chiến sĩ!"
Dân chúng khắp thành đồng thanh đáp: “Xin chào thừa tướng!" Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Các chiến sĩ vất vả rồi!" Mọi người lại đồng thanh hô: “Vì thừa tướng phục vụ!”
Lâm Bắc Phàm xua tay: “Khoan đã, các ngươi phải nói là vì bệ hạ phục vụ mới đúng chứ!”
Mọi người lại đồng thanh: “Vì bệ hạ phục vụ!"