Lý Sư Sư và Mạc Như Sương nhìn nhau: “Làm sao bây giờ?”
Lý Sư Sư chau mày: “Tướng công không có ở đây nên chắc không sao đâu! Tối nay thiếp thân sẽ ngủ ở đây để tiện chăm sóc tiểu quận chúa!"
“Cũng được, thế thì làm phiền Sư Sư tỷ tỷ rồi!” Mạc Như Sương gật đầu.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang làm việc trong cung bỗng hắt hơi hai cái: “Quái lạ, dựa vào thực lực của mình thì làm sao mà bị lạnh được nhỉ?"
Hắn lắc đầu, không được nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc thôi. Một đêm nhanh chóng qua đi. Lúc trời sáng, một chiếc xe ngựa sang trọng tới trước Lâm phủ.
Một người trung niên mặc đồ hào hoa, dáng người cao to bước xuống khỏi xe ngựa, hắn ta dặn dò: “Đi gõ cửa!
Dù sao đây cũng là nhà của thừa tướng, khách khí một chút!"
“Vâng thưa quận vương gia!” Hai tiếng gõ cửa vang lên, một lát sau Đại Lực bèn chạy ra mở cửa. Trông thấy người đến, hắn ta bèn kinh ngạc:
“Hóa ra là Vân Thanh quận vương giá đáo, thảo dân bái kiến quận vương gia!"
Người này chính là phụ thân của tiểu quận chúa, đồng thời cũng là người có quyền lực lớn nhất trong triều, là quận vương mà nữ đế vô cùng tín nhiệm - Vân Thanh quận vương.
Nam tử trung niên khẽ gật đầu, hắn ta nở nụ cười hiền hòa: “Nghe đâu tiểu nữ nhà ta tối qua uống say, ngủ tại nơi này, làm phiền các vị chăm sóc rồi! Bản vương đúng lúc đi ngang qua đây nên tới đón nàng về!"
“Quận vương gia, mời đi bên này, ta sẽ đi thông báo một tiếng!”
“Được, ngươi đi đi, cứ để bản vương tự nhiên!"
Không lâu sau, tiểu quận chúa bị gọi dậy, nàng vẫn còn thoang thoáng mùi rượu, lảo đảo bước ra.
“Phụ vương, sao ngươi lại tới đây vậy?”
“Con gái ngoan, nghe nói ngươi uống say ở đây không về được nên phụ vương mới tới đón ngươi!"
Vân Thanh quận vương dang rộng đôi tay, xoa đầu tiểu quận chúa đầy cưng chiều, rồi nói với giọng điệu trách cứ: “Con gái ngoan, xem người ngươi toàn mùi rượu đây này, hôm qua ngươi đã uống bao nhiêu rượu vậy?” Tiểu quận chúa mơ. mơ màng màng, nàng vừa đáp vừa buồn ngủ: “Uống nhiều lắm, không đếm được!” Vân Thanh quận vương muốn mắng vài câu song trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của tiểu quận chúa, hắn ta lại không nỡ trách mắng, chỉ đành dặn dò: “Vân Oanh, ngươi là nữ tử, lại còn thành viên hoàng tộc, sau này phải chú ý đừng có uống nhiều rượu như vậy nữa, biết chưa?”
Tiểu quận chúa đáp một cách mơ hồ: “Phụ vương, ta biết rồi!" “Biết rồi là tốt!"
Vân Thanh quận vương tiếp tục xoa đầu tiểu quận chúa, hắn ta hỏi: “Vân Oanh, tối qua ngươi ngủ có ngon không?”
Tiểu quận chúa đáp: “Ngon lắm!"
“Ngủ ngon là tốt!"
Vân Thanh quận vương nở nụ cười hài lòng: “Tiểu nha đầu này ngủ kén giường lắm, không phải giường của mình thì sẽ không quen! Phụ vương chỉ sợ ngươi ngủ không ngon... Được rồi, tối qua ngươi ngủ ở đâu?”
Tiểu quận chúa mơ màng đáp: “Ta ngủ... ngủ trên giường của Lâm Bắc Phàm!"
“Hóa ra là ngủ ở trên giường Lâm Bắc Phàm, vậy thì bản vương yên..." Sắc mặt Vân Thanh quận vương lập tức đông cứng lại, hắn ta cúi đầu, vội hỏi: “Vân Oanh, mới nãy ngươi nói gì cơ? Mới nấy ngươi nói ngươi ngủ trên giường của
Lâm Bắc Phàm?"
Tiểu quận chúa gật đầu: “Đúng vậy!"
Vân Thanh quận vương lập tức muốn nổ tung!
Đứa con gái bảo bối hắn ta cưng nựng trong lòng bàn tay lại ngủ trên giường của Lâm Bắc Phàm ư?
Ngủ trên giường một nam nhân? Chẳng lẽ đứa con gái bảo bối của hắn ta đã bị hắn...
Trái tim của Vận Thanh quận vương như vọt lên tận cổ họng, hẳn ta vội hỏi: “Vân Oanh, hắn có làm gì ngươi không?"
“Hắn nào?" “Lâm Bắc Phàm ấy, trừ hắn ra thì còn ai vào đây nữa?” “Hắn...
Tiểu quận chúa nhớ tới chuyện hôm qua, nàng hừ một tiếng: “Hắn xấu xa lắm, không muốn để ý đến hắn nữa!"
Hắn... xấu xa lắm?
Thế này thì chứng cứ rõ ràng rồi!. 𝙉hanh nhấ𝑡 𝑡ại ﹛ 𝑡𝘳𝐮m𝑡 𝘳𝐮y𝑒n.V𝙉 ﹜
Vân Thanh quận vương tức đến mức toàn thân run rẩy, đứa con gái hắn ta cực khổ nuôi nấng biết bao năm nay mà lại bị cái tên súc sinh Lâm Bắc Phàm kia cuỗm mất Con gái hắn ta còn là một tiểu thư khuê các! Thân phận tôn quý, là quận chúa của một nước!
Vậy là lại bị... một cách mơ hồ như vậy...
Thử hỏi xem có người làm cha nào chịu đựng được hay không!
Vân Thanh quận vương tức điên lên: “Lâm Bắc Phàm, cái tên súc sinh nhà ngươi, ngươi mau cút ra đây cho bản vương!"
Giọng nói của hắn ta vang vọng khắp, trong đó chứa đựng sự phẫn nộ, gần như khiến mọi người trong thành đều nghe thấy được.
“Đây là giọng của Vân Thanh quận vương!”
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Quận vương gia lại hét tên thừa tướng kìa, đã thế còn chửi hắn là súc sinh, bảo hắn cút ra?"
“Do tiểu quận chúa, quan hệ của hai người rất tốt, giờ lại xảy ra mâu thuẫn à?” “Mâu thuẫn cũng không thể gọi như vậy được, mất hết cả thể diện!"
“Lão phu có một dự cảm, hình như có chuyện lớn gì đó đã xảy rai"
Mọi người tranh nhau xem kịch hay.
Tiểu quận chúa mơ màng, phụ vương nàng làm sao vậy, sao đột nhiên lại chửi Lâm Bắc Phàm là súc sinh?
Chẳng lẽ hai người có mâu thuẫn gì hả? Thôi ngàn vạn lần đừng Tiểu quận chúa thấy hơi hoang mang: “Phụ vương”