Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 763: Tuyết rơi rồi




“Bệ hạ, tại sao các quan viên khác không cần diện thánh, duy chỉ có mình thần nhất định phải tới? Ngươi không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh được, thật ra thần cũng rất vất vả!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mong chờ. Nữ đế mỉm cười đáp: “Ái khanh, các quan đều vì tuổi tác lớn rồi, cơ thể yếu ớt, không chịu được cái lạnh! Nhưng ngươi còn trẻ tuổi, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì, cho nên chỉ đành vất vả cho ngươi rồi!"

“Bệ hạ thánh minh!” Các quan đồng thanh nói.

Đúng lúc này, sắc mặt của Lâm Bắc Phàm trắng bệch, cơ thể hơi lảo đảo, nói với vẻ vô cùng suy yếu: “Bệ hạ, ngươi đừng thấy vị thần trẻ tuổi nhưng vị thần già trái non hột, vô cùng yếu ớt..."

Nữ đế quan tâm hỏi: “Ái khanh, ngươi làm sao thế?"

Lâm Bắc Phàm họ khan vài tiếng: “Có khả năng là gần đây thời tiết thay đổi quá nhanh, bất cẩn nhiễm phong hànrồi! Cho nên vị thần cũng không thể vào diện thánh mỗi ngày được, bằng không một đường chịu lạnh bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn, sẽ chậm trễ quốc sự, mong bệ hạ lượng thứ!"

“ỒI Vậy phải làm sao mà được?"

Nữ đế vô cùng lo lắng nói: “Như vậy đi, ái khanh, ngươi tạm thời vào ở trong hoàng cung đi, không cần trở về! Trong hoàng cung có ngự y có thể giúp ngươi khám bệnh! Ngươi có thể vừa ở trong hoàng cung dưỡng bệnh vừa xử lý quốc gia chính sự, như vậy không cần đi đi về về cho vất vả nữa!"

Lâm Bắc Phàm sững sờ, ta chỉ muốn nghỉ làm thôi, kết quả ngươi lại kéo ta vào trong hoàng cung ở, hai mươi tư tiếng đợi mệnh à!

Dương Bạch Lao cũng không bóc lột người nhiều như ngươi!

Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm lập tức trở nên hồng hào, nói một cách vô cùng hùng hổ: “Bệ hạ, không cần đâu ạ! Vi thần cảm thấy bây giờ mình đã khỏe hơn rất nhiều rồi, cơ thể vô cùng khỏe khoắn, không cần vào hoàng cung ở đâu!"

Nữ đế nói với vẻ lo lắng: “Ái khanh, thật sự không có vấn đề gì sao? Ngươi nhìn sắc mặt vừa rồi của ngươi tái nhợt như tờ giấy ấy..."

“Bệ hạ, vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ! Sau khi có được sự quan tâm của bệ hạ, vi thần dường như được trời quan tâm, chỉ cảm thấy khỏe mạnh tràn đầy sức sống, tinh thần phấn khởi, cơ thể rất tốt!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

Nữ đế tiếp tục lo lắng: “Ái khanh, thật sao? Tuyệt đối đừng chịu đựng, bằng không trẫm sẽ lo lắng!"

“Bệ hạ, tuyệt đối không có vấn đề, ngươi cứ yên tâm là được!” Lâm Bắc Phàm lại bảo.

“Được, trẫm yên tâm rồi!” Nữ đế gật đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười đắc ý.

Ngày tháng sau đó tiếp tục là trời giá rét căm căm, tuyết bay tán loạn, Lâm Bắc Phàm tính toán, trời này khoảng âm mười độ.



Đây là còn ở kinh thành, bởi vì hắn đang khống chế thời tiết cho nên mới không rét đậm rét hại đến vậy. Nếu đổi lại là nơi khác, nhiệt độ sẽ còn giảm vài độ nữa.

Âm mười mấy độ, đối với người hiện đại mà nói cũng là một sự khiêu chiến không nhỏ.

Chỉ là người hiện đại có hệ thống sưởi hơi, có các loại thiết bị giữ ấm, còn có áo bông quần bông rất dày, cộng thêm còn có căn nhà không lọt gió không dột mưa, cho nên đều chống đỡ qua được.

Nhưng đối với người cổ đại mà nói thì không được.

Phải biết rằng ở cổ đại, củi, than đá, áo bông chăn bông... đều được tính là tài nguyên quan trọng.

Chỉ một vài gia đình khá giàu có mới có thể mua sắm được chúng.

Mà vấn đề nhà ở, đại đa số người đều sống trong nhà tranh vách đất, mùa hạ dột nước, mùa đông lọt gió, có thể khiến người chết cóng.

Mà có người ngay cả nhà còn chẳng có.

Cho nên mùa đông này khá khó vượt qua.

“Mùa đông này lạnh quá, không tài nào chịu nổi!"

“Củi than cũng vô dụng cả, chân toàn vết loét thôi đây này!"

“Ta đã mặc hết toàn bộ quần áo trong nhà rồi mà vẫn không chịu được lạnh!"

“Nhà ta là nhà gỗ, hoàn toàn không chắn được gió, gió cứ thổi vù vù vào trong thôi, lạnh chết đi được!"

"Ông trời thật dày vò người!"

“Nhất định phải tìm được chỗ ấm áp, bằng không thật sự không vượt qua được mùa đông này mất!"

Đúng lúc này, mọi người đều nghĩ tới chỗ lánh nạn mà quan phủ xây, vì thế nháo nhào đổ xô đến đó. Chỗ lánh nạn có vài quan sai canh chừng.



“Quan lão gia, chúng tôi có thể vào trong sưởi ấm được không?” Mọi người đều nhìn với vẻ chờ mong.

Quan sai vung bàn tay to, cười to đáp: “Đương nhiên được rồi! Chúng ta xây chỗ lánh nạn là để các vị sưởi ấm qua mùa đông mài!"

“Hay quá! Có thể vào sưởi ấm rồi, tốt quá rồi!"

“Mùa đông không lạnh rồi!"

“Trời đông này có chỗ ở rồi!"

Mọi người hoan hô nhảy nhót.

“Mất tiền không?” Lại có người hỏi với vẻ chờ mong.

Quan sai cười bảo: “Không mất tiền, đây là phúc lợi của triều đình dành cho mọi người! Chẳng qua sau khi vào trong phải tuân thủ quy tắc, không được làm loạn! Bằng không, chúng ta chỉ có thể đuổi các ngươi ra ngoài!"

“Không dám không dám..."

Mọi người vội lắc đầu.

Sau đó, đám người vui vẻ tràn vào trong, phát hiện ra chỗ lánh nạn khá rộng rãi, có thể chứa được rất nhiều người.

Ở chính giữa nơi lánh nạn có một lò than rất to, cúi đang cháy tanh tách ở bên trong.

Có than củi vì thế mà chỗ lánh nạn ấm hơn rất nhiều, so với bên ngoài lạnh giá thì đúng là một trời một vực. Mọi người lại vui vẻ hơn.

“Ở đây thật sự ấm quá, thoải mái thật!" “Đúng đó, còn ấm hơn cả nhà ta, có thể từ từ trải qua mùa đông ở đây rồi!"

“Căn nhà này được xây bằng xi măng, vừa to vừa chắc chắn, không lọt gió, còn có than củi, mùa đông này ta sẽ sống ở đây!"

“Sớm biết thế ta đã tới từ lâu rồi!"